Chiến Thần Hắc Ám

Chương 105: 105: Mượn Gió Bẻ Măng




Tầng cao nhất, tòa nhà quốc tế
Huỳnh Nhân thảnh thơi mà uống cà phê, trước mắt anh là thông tin cá nhân của một người đàn ông.
Chính là của Hoắc Thiên Quân.
Cốc cốc cốc...
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Thiên Việt Bân đẩy cửa bước vào.
Anh ta cố tình bước chậm vì sợ tiếng giày phát ra sẽ phá vỡ sự yên tĩnh của văn phòng.
“Anh Huỳnh, tôi đã thông báo cho tổng giám đốc Chu của công ty Cửu Châu.

Trong vòng năm phút, anh ta sẽ đến đây gặp anh.”
Thiên Việt Bân cung kính nói.
“Vất vả cho cậu rồi.”
Huỳnh Nhân gật đầu, rồi lại đưa mắt nhìn thông tin cá nhân của Hoắc Thiên Quân, hơi nhíu mắt lại.
“Hoắc Thiên Quân này là con nuôi của Hoắc Ca à?”
“Đúng thế.”
Thiên Việt Bân liếc mắt nhìn ảnh chân dung Hoắc Thiên Quân, nghiêm mặt nói.

“Hoắc Ca lúc trẻ lăng nhăng quen thói, để lại không ít nợ phong lưu.

Hoắc Thiên Quân này cũng là một trong nhiều lần ngoài ý muốn của ông ta.”
“Nhiều lần?”
Huỳnh Nhân nhạy bén nắm được ngay trọng điểm, thắc mắc.
“Hoắc Ca còn rất nhiều con riêng à?”
Thiên Việt Bân gật đầu, nói.
“Hoắc Ca có rất nhiều người con, đều là con ngoài giá thú.”
Huỳnh Nhân nghe xong câu này, buông cốc trà xuống, nheo mắt lại.
“Thông tin này đáng tin không?”
“Chắc chắn trăm phần trăm.”
Thiên Việt Bân nghiêm túc nói.
“Vợ Hoắc Ca mất sớm, lúc ấy lão đã rất nhiều con riêng bên ngoài rồi.

Nhưng, trước khi chết vợ lão có sinh cho lão một cô con gái.”

“Con gái?”
Thiên Việt Bân nghiêm túc gật đầu, nói.
“Hoắc Ca có một đứa con gái, nhưng mối quan hệ ba con của họ vô cùng tệ, nói cách khác thì cô con gái đó đơn phương hận Hoắc Ca.

Cả năm cô ta cũng không ở nhà họ Hoắc, thế nên thông tin về cô ta rất ít ỏi.”
“Thông tin duy nhất về cô con gái của Hoắc Ca là cô ta không mang họ Hoắc, mà cô ta đã theo họ người mẹ đã chết.”
“Thì ra là vậy...”
Biểu cảm Huỳnh Nhân hơi kì diệu, có lẽ là do bây giờ anh cũng làm bố rồi nên khi nghe chuyện con gái Hoắc Ca theo họ mẹ, trong lòng hơi chút xúc động.
“Con riêng của Hoắc Ca có rất nhiều, khi chúng lớn lên đều gia nhập vào nhà họ Hoắc, trở thành trợ thủ đắc lực cho Hoắc Ca, Hoắc Thiên Quân cũng là một trong số đó.”
Thiên Việt Bân tiếp tục báo cáo.
“Nhưng Hoắc Ca lại không có chút tình cảm nào với những đứa con riêng này.

Ông ta chỉ xem họ như là những quân tốt để xông pha chiến đấu.

Trong lòng ông ta chỉ có duy nhất cô con gái kia thôi.

Thậm chí ông ta còn nghĩ đến chuyện sau khi già rồi sẽ giao vị trí đứng đầu trong gia tộc lại cho cô ta, điều này đã khiến cho những người con riêng bất mãn.”
Nghe đến đây, trong mắt Huỳnh Nhân lóe lên mũi nhọn.

Có lẽ chính Hoắc Ca cũng không nhận ra được, rằng lão đã tự tay gieo xuống mầm mống tai họa khiến cả nhà họ Hoắc tiêu tan.
“Tiếp tục điều tra.”
Huỳnh Nhân phân phó.
Trực giác nói với anh rằng nhà họ Hoắc là một nhân tố không ổn.
Thiên Việt Bân mới vừa đi, cửa phòng lại bị gõ lần nữa.

Lần này là một người đàn ông trung niên lạ mặt bước vào.
Ông ta hơi hói đầu, vóc đang cũng không cao lắm, chỉ tầm một mét bảy, bộ đồ vest trên người làm ông ta trông hơi béo phệ.
Huỳnh Nhân đánh giá ông ta, nở nụ cười hỏi.
“Ông là Chu Hào?”
“Anh là...?” Chu Hào hơi cảnh giác nhìn Huỳnh Nhân.
Ông ta chưa từng nghe qua tên ông chủ của tòa nhà quốc tế này, càng chưa từng gặp Huỳnh Nhân ở ngoài đời.

“Tôi là ai không quan trọng.”
Huỳnh Nhân khẽ cười, thoáng nhìn Chu Hào, nói.
“Điều quan trọng là tôi có thể gỡ bỏ mối bận tâm trong lòng ông, khiến cuộc đời của ông từ đây một bước lên mây.”
“Mối bận tâm?”
Chu Hào nghe vậy thì cười khinh
“Tôi là phó giám đốc của công ty Cửu Châu, tiền lương trăm vạn một năm, sao có thể có mối bận tâm cơ gì chứ?”
Huỳnh Nhân cũng không tức giận, chỉ cười nhạt rồi nói một câu.
“Không biết ông có từng nghe câu này chưa? Nếu bạn yếu thì bản thân của bạn cũng là một sai lầm.”
“Có ý gì?”
Ánh mắt Chu Hào đột nhiên trở nên âm trầm, nội tâm càng thêm áp lực.
Bịch...
Huỳnh Nhân quăng một mớ tài liệu trước mặt Chu Hào, cười nhạt hỏi.
“Ba năm trước, “sự kiện 316”, là do một tay ông dàn xếp phải không?”
Ầm...
Câu nói này thốt ra khiến Chu Hào thay đổi sắc mặt.
“Rốt cuộc mày là ai? Mày muốn làm gì?”
“Tôi đã nói rồi đấy, tôi là ai không quan trọng.

Quan trọng là tôi có thể giúp ông tháo gỡ mối bận tâm trong lòng.”
Huỳnh Nhân thản nhiên nói.
“Cứ cho rằng nếu mình thay tổng giám đốc bày mưu tính kế thì có thể bước lên cao một bước.

Ai ngờ tới lại bị hãm hại, không những bị đá ra khỏi hội đồng quản trị mà còn thân bại danh liệt, rồi từ đây, tinh thần sa sút, mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu để nó trôi qua, nhàn rỗi ở nhà một năm, sau đó thì gia nhập vào công ty Cửu Châu, rồi lăn lộn để trở thành một phó giám đốc chỉ có danh không có quyền, nếu như là tôi, thì tôi sẽ chọn chết quách đi cho xong.”
Sắc mặt Chu Hào trắng bệch, ông ta đứng bật dậy như gặp phải kẻ thù rồi chỉ vào Huỳnh Nhân nhưng chẳng thốt ra được lời nào.
“Suy cho cùng thì ông cũng chỉ là một kẻ tầm thường, cho dù có dốc toàn lực nhưng nếu mấy công tử nhà giàu muốn đánh chết ông, thì vẫn rất dễ dàng.”
Huỳnh Nhân nhìn Chu Hào từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói.
“Kẻ thù không thể đánh thắng được trong mắt ông, trong mắt tôi, nó chỉ là con sâu con kiến nhỏ bé yếu ớt..”
“Cứ sa sút tinh thần mà sống qua ngày hay muốn lấy công chuộc tội, đều do ông chọn.”
Huỳnh Nhân vừa nói xong thì đứng lên ngay, chẳng thèm để mắt đến Chu Hào đang bị khí thế của anh đè ép đến mức không thở nổi mà rời khỏi văn phòng.

Điện thoại trong túi run nhẹ lên, Lưu An gửi tin nhắn đến.
“Tất cả công ty và bất động sản đứng tên nhà họ Liên đã được gỡ niêm phong.”
“Bọn người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên đã đến công ty Áo Tân.”
Huỳnh Nhân nhìn hai dòng tin nhắn, nụ cười trên mặt càng lạnh thêm.
“Đúng thật là thêm chút nắng đã thành ngày hè...”
Nói xong, anh tiến về công ty Áo Tân.
Huỳnh Nhân vừa bước vào công ty đã nghe thấy giọng nói thiếu nhẫn nại của Liên Thuý Na.
“Giờ ông còn suy nghĩ gì nữa chứ? Hiện tại công ty đứng tên nhà họ Liên cũng đã được gỡ niêm phong rồi, giờ muốn tiền có tiền, muốn người có người người.

Về quy mô và số lượng nhà máy cũng nhiều hơn nhà máy tồi tàn này của ông.

Nở mặt ông là chồng của tôi nên tôi mới tiền đến ông, ông đừng có mà không biết tốt xấu!”
“Phải đấy, ba còn do dự gì nữa?”
Liễu Cảnh Nhiên cũng nói theo.
“Giờ nhà máy cũng đã không còn nữa, công nhân cũng chạy mất rồi.

Trong gian ngắn ba sẽ không thể tuyển được người làm đâu, hạn giao hàng đã sắp tới đến nơi rồi, có không có hàng thì không lấy được một xu nào cả.”
Sắc mặt Liễu Nham âm u, giận đến cả người run lên.
“Cứ cho vậy đi, nhưng các người ép người khác như vậy, muốn dùng năm mươi vạn mua hạng mục này thì các người gọi là ra tay giúp đỡ hay là thừa dịp cháy nhà hôi của?”
“Liễu Nham!”
Liên Thuý Na lập tức nổi nóng, bà ta nhìn Liễu Nham bằng một ánh mắt thù hận, quát.
“Chuyện ông muốn tôi dập đầu xin lỗi thì tôi có thể châm chước cho qua, nhưng còn hạng mục này, ông nhất định phải giao cho nhà họ Liên.

Nếu không có chúng tôi, ông nghĩ ông làm nổi à?”
“Sao lại làm không nổi?”
Liên Thuý Na vừa nói xong thì một giọng nói vang dội truyền đến.
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Huỳnh Nhân đang sải bước vào phòng họp, anh nhìn Liên Thuý Na, cười nhạt.
“Dì Liên này, dì đúng thật là đã xem nhà họ Liên như thứ vạn năng rồi đấy.

Dì quên hôm qua nhà họ Liên rối tung rối mù thế nào rồi sao?”
“Huỳnh Nhân, lại là tên rác rưởi mày...”
Liên Thuý Na thấy Huỳnh Nhân bước vào thì ánh mắt lập tức tràn ngập sự hung ác.
Bà ta chẳng biết vì cớ gì mà cảm thấy Huỳnh Nhân còn đáng ghét hơn Liễu Nham.
“Các người về hết đi.”
Huỳnh Nhân vung tay, nói.
“Hạng mục của nhà họ Liễu và Lệ Tinh không thể giao cho nhà họ Liên.


Mà cứ cho là giao cho nhà họ Liên đi, thì nhà họ Liên mấy người có làm tốt không?”
“Cậu đây là đang nghi ngờ thực lực của nhà họ Liên à?”
Liên Thuý Na giận dữ cười, bà ta khinh thường nhìn Huỳnh Nhân.
“Nực cười, nhà họ Liên của tôi sao đi nữa cũng là gia tộc hạng một ở Minh Châu.

Về công nghiệp chế tạo, năng lực đều vượt xa nhà họ Liễu.

Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cái nhà này.

Nhà họ Liễu muốn phát triển còn cần phải dựa vào chúng tôi, chứ dựa vào ông ta thì nên có nên trò trống gì.”
Sắc mặt Liễu Nham trông khó coi, lại chẳng nói chẳng rằng, bởi lời Liên Thuý Na nói là sự thật, ba mẹ vợ của ông ấy thật sự mạnh hơn ông ấy rất nhiều.
“Vậy để tôi thử chút xem.”
Huỳnh Nhân không hề bị lay động, lạnh nhạt nói.
“Hạng mục này không thể giao cho các người, ngoài ra, ngày mai, hạng mục này đã có thể chế tạo lại bình thường rồi.

Đến lúc đó cả nhà họ Liên các người có thể đến xem.”
“Huỳnh Nhân, con đang nói gì đó?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Liễu Nham hơi thay đổi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Huỳnh Nhân đừng nói nữa.
Mấy người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Hồng Vân cũng sững sờ, sau đó cười phá lên.
“Tôi không nghe lầm đấy chứ? Ngày mai có thể khởi công sao?”
“Các người vừa không có nhà máy, vừa không có công nhân thì lấy gì mà làm việc? Dựa vào cái miệng của cậu í hả?”
Liên Thuý Na giơ tay ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng, rồi đưa mắt nhìn Huỳnh Nhân, châm chọc nói.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đến xem xem ngày mai các người khởi công như thế nào.”
“Nhưng mà, có một điều kiện.”
Liên Thuý Na chuyển đề tài, nói.
“Nếu ngày mai các người không thể khởi công thì điều đó chứng tỏ các ngươi không thể làm được hạng mục này nên phải nhường lại cho nhà họ Liên chúng tôi làm.”
“Không thành vấn đề.” Huỳnh Nhân cười cợt, gật đầu nói.
Liên Thuý Na thấy Huỳnh Nhân đồng ý lưu loát như thế cũng không khỏi sững sờ.
Nhưng rất nhanh, bà ta lại trợn mắt hung ác nhìn Huỳnh Nhân, rồi dẫn người đi.
Trước đi, bà ta còn hả hê nhìn Huỳnh Nhân và Liễu Nham, giở giọng chế nhạo.

“Sáng mai, cậu đừng làm tôi thất vọng đấy nhé.

Đến khi đó, tôi sẽ dẫn toàn bộ người nhà họ Liên đến xem xem các người khởi công như thế nào.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.