Chiến Thần Hắc Ám

Chương 249: 249: Suy Tính Điều Xáu




Ầm...
Âm thanh va chạm đinh tai nhức óc, đừng nói Huỳnh Nhân, ngay cả Liễu Phi Tuyết trong xe cũng kìm lòng không được mà mở to mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô không thể tưởng tượng nổi trợn to đôi mắt.

Chiếc Mercedes Benz kia đã bị tông trúng, toàn bộ kính trên thân xe vỡ vụn, rải rác trải đầy khắp bốn phía, bốc khói dày đặc, xung quanh là một mảnh hỗn độn.

Xe của cô cũng không khá hơn, đầu xe đã hoàn toàn biến dạng, động cơ vẫn còn đang hoạt động, không ngừng phát ra âm thanh.
“Brừm xì xì...”.
Nhưng mà, do cú va chạm vừa rồi, túi khí trong xe cũng tự động bật ra, cô và Huỳnh Nhân đều đụng vào túi khí nên không bị thương.
Về phần chủ xe Mercedes kia lại không may mắn, không chỉ bị xe đè cả người xuống phía dưới, mấy miếng sắt trên xe cũng bị tróc ra, bén nhọn c ắm vào trong xe, không biết có đâm xuyên qua cơ thể anh ta hay không.
Liễu Phi Tuyết ngơ ngác nhìn cảnh này, sau đó lập tức phản ứng lại, có chút phẫn nộ nhìn về phía Huỳnh Nhân.
“Tại sao anh không đạp phanh.”
Vẻ mặt Huỳnh Nhân bình thản.
"Vốn dĩ chiếc xe kia muốn đâm chết chúng ta, cho dù chúng ta có giảm tốc độ thì cũng sẽ bị anh ta đụng trúng.”
Nghe được lời này, trong lòng Liễu Phi Tuyết cũng hơi giật mình, quả thực là vậy, làm sao tự nhiên lại có xe chạy ngược chiều trên đường cao tốc được? Còn chạy với tốc độ nhanh như vậy.

Đặt Tiểu Như đang ngủ say lên hàng ghế sau xe, Liễu Phi Tuyết cởi dây an toàn ra, lập tức xuống xe kiểm tra tình hình.


Cùng lúc đó Huỳnh Nhân cũng xuống xe, giành đi trước một bước, đi tới trước chiếc Mercedes kia.
Anh lo lắng người Châu Nam trong xe còn chưa chết, sẽ ra tay với Liễu Phi Tuyết như trước.
Nhưng chờ đến gần rồi nhìn, ai ngờ dưới gầm xe chảy ra từng mảng lớn chất lỏng màu đỏ sền sệt, sắc mặt Liễu Phi Tuyết lập tức trở nên trắng bệch, bịt miệng lại.
"Anh ta chết rồi."
Huỳnh Nhân lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, trên khuôn mặt cũng không có dao động gì.
Bất cứ ai muốn gây bất lợi cho những người xung quanh anh, đều chết cũng không hết tội.
Liễu Phi Tuyết lại không nghĩ như vậy, đang muốn mở miệng nói điều gì đó, bỗng nhiên một bóng đen từ phía sau xe đánh tới, cầm dao găm trong tay đâm về phía cổ cô.
“Cẩn thận.”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Huỳnh Nhân kịp thời xuất hiện bên cạnh Liễu Phi Tuyết, một tay ôm lấy cô, nhảy sang một bên.
Vòng tay anh rộng lớn vô cùng, trực tiếp ôm Liễu Phi Tuyết vào trong ngực, bất ngờ bị hơi thở của người đàn ông phả vào mặt, làm Liễu Phi Tuyết sững sờ ngày lập tức.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn sườn mặt như điêu khắc của Huỳnh Nhân, không khỏi xuất thần.
Đường nét khuôn mặt anh rõ ràng như vậy, đôi mắt của anh sắc bén như vậy, lồng ngực của anh, rộng lớn như vậy...
Kétttt.
Cùng lúc đó, phía sau cũng truyền đến tiếng dao găm đâm vào thân xe.
Anh ta đâm vào không khí, thân xe vốn là đã hỗn độn, lúc này lại bị rạch ra một đường thật dài trên lớp sắt, mấy tấm sắt bị cuộn lên, xoay về hai bên, lộ ra từng mảng lớn rỉ sét màu đỏ sậm.
Trong lúc di chuyển, Huỳnh Nhân ôm Liễu Phi Tuyết cùng đi tới một bên, Lúc này Liễu Phi Tuyết mới phát hiện mình đang đang bị Huỳnh Nhân ôm kiểu công chúa, lập tức xấu hổ mà đỏ mặt.
“Thả, thả em xuống đi.”
Cô biết mình lại trách lầm Huỳnh Nhân, nhưng mà, giờ phút này tim cô đập thình thịch, không sợ hãi mà là xấu hổ.
Huỳnh Nhân buông cô xuống, còn không quên nói với cô.

"Trốn vào trong xe đi.”
Liễu Phi Tuyết không chút do dự, chui vào trong xe, nhìn thấy Tiểu Như trong xe vẫn còn đang ngủ say thì thở phào nhẹ nhõm.
Hiện trường chỉ còn lại Huỳnh Nhân cùng tên sát thủ Châu Nam kia, sắc mặt Huỳnh Nhân lúc này mới từ từ trở nên lạnh lùng, sải bước đi về phía anh ta.

"Lúc trước tôi còn đang nghi ngờ, nếu là sát thủ thì làm sao có thể để tôi đụng chết được, cũng quá không chuyên nghiệp rồi."
Sát thủ Châu Nam trầm mặc không nói, chỉ nhẹ nhàng sờ soạng con dao găm trong tay.
Nhưng mà, không phải anh ta không bị tổn thương, bị Huỳnh Nhân tông một cái, đổi thành người thường đã sớm chết rồi, nhờ anh ta chạy ra ngoài kịp thời, nhưng vẫn bị thương không nhẹ.
Bụng trái của anh ta bị sắt xuyên qua, không ngừng chảy ra máu tươi, xem xét từ miệng vết thương, thì hẳn là đã bị thương đến dạ dày.
"Mau nói tên chủ nhân của anh ra, tôi sẽ cho anh được toàn thây."
Sắc mặt Huỳnh Nhân bình tĩnh, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
Sát thủ Châu Nam cũng không nói gì, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên thân hình chuyển động, chạy về hướng ngược lại.
Sát thủ giống như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, tìm kiếm cơ hội, tung ra một kích trí mạng.
Một kích này không thành, bọn họ đã tự đưa mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm, đành phải tìm cơ hội rời đi, chờ đợi lần ám sát tiếp theo.
Nhưng mà, người anh ta gặp là Huỳnh Nhân.
"Trốn được sao?"
Huỳnh Nhân cười lạnh, tốc độ sát thủ Châu Nam đã đủ nhanh, nhưng vẫn bị tầm mắt Huỳnh Nhân nắm bắt rõ ràng.
Anh bước ra từng bước, trong nháy mắt cả người biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa, đã đến trước mặt sát thủ Châu Nam.
Sắc mặt sát thủ Châu Nam lập tức lộ vẻ kinh hãi, đang muốn tiếp tục chạy trốn thì một tay Huỳnh Nhân giữ chặt bả vai anh ta, sức lực mạnh mẽ, mạnh đến mức bóp nát xương tỳ bà của anh ta.
Sát thủ Châu Nam đau đớn, cuối cùng ánh mắt trở nên kinh hãi, anh ta ý thức được, thực lực Huỳnh Nhân vượt xa anh ta.

Sau khi giữ chặt bả vai anh ta, Huỳnh Nhân dùng sức kéo lại, đồng thời tung ra một cú đấm mạnh mẽ.
...
Răng vỡ vụn, máu thịt văng tung toé.
Sát thủ Châu Nam trực tiếp bị một quyền này đánh cho hai mắt trợn trắng, ngất xỉu tại chỗ.
Hời hợt giải quyết sát thủ Châu Nam, đôi mày đang nhíu chặt trên mặt Huỳnh Nhân vẫn chưa buông ra, giải quyết một sát thủ không tính là gì, quan trọng là tìm ra chủ nhân phía sau màn, nhổ cỏ tận gốc.
Có lẽ là tàn dư của nhà họ Văn ở Giang Thành, cũng có thể là thế lực trên địa bàn Minh Châu, nếu nói đến lí do, vậy thì càng nhiều.
Anh gọi điện thoại cho Lưu An, biết được thiếu chủ đi được nửa đường đã gặp sát thủ, Lưu An vừa sợ vừa giận, tức tốc chạy tới hiện trường.
"Sát thủ này giao cho cô thẩm vấn, tôi mặc kệ cô dùng phương pháp gì, phải hỏi ra tin tức của chủ nhân sau lưng anh ta."
Hàn quang trong mắt Huỳnh Nhân lóe lên.
"Cũng không loại trừ là sát thủ ‘Võng Lượng’, phải chú ý đừng để anh ta cắn lưỡi tự sát.”
Trong đầu sát thủ của Võng Lượng đều bị lắp đặt bom chip, chỉ cần người chết sẽ lập tức nổ tung.
"Vâng."
Vẻ mặt Lưu An lạnh như băng, xách sát thủ Châu Nam lên như xách xác một con chó chết.
Sau đó, lại thông báo cho Tôn Du Phong để xử lý vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc.
Loại chuyện nhỏ này, không cần làm phiền đến các gia tộc khác, để nhà họ Tôn xử lý là được.
Trong khoảng thời gian này Tôn Du Phong vẫn luôn chờ mệnh lệnh của Huỳnh Nhân, vô cùng khát vọng cống hiến cho Huỳnh Nhân, thể hiện lòng trung thành.

Nhận được điện thoại, Tôn Du Phong siêng năng giao phó xuống dưới, bản thân lại tự mình đi gặp mặt Huỳnh Nhân.
"Cậu Huỳnh."
Tôn Du Phong cung kính hô.
Huỳnh Nhân gật đầu.

"Xe của chúng tôi bị hỏng, có thể đưa tôi và vợ con tôi đi một chuyến không?"
"Tất nhiên có thể."
Tôn Du Phong biết Huỳnh Nhân đã có gia đình, chính là không biết vợ anh là ai.
Ông ta nghiêng đầu đi, muốn nhìn xem vợ Huỳnh Nhân là ai, trong nháy mắt nhìn thấy Liễu Phi Tuyết, biểu cảm của Tôn Du Phong lập tức giống như gặp quỷ, sắc mặt kinh hãi.
"Liễu tổng? Sao cô lại ở đây?”
"Tôi là vợ của anh ấy."
Liễu Phi Tuyết không mặn không nhạt nói một câu.
Những lời này càng khiến Tôn Du Phong thừ người ra một hồi lâu, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần.
Khi nhìn về phía Huỳnh Nhân, ánh mắt càng thêm giật nảy mình, ôi chúa ơi.

Nữ Tổng Giám đốc băng sơn đệ nhất Minh Châu lại bị Huỳnh tiên sinh cưới được, thật là thần kì.
Tôn Du Phong cam tâm tình nguyện làm tài xế, đưa cả nhà họ Huỳnh về nhà.

Reng reng...
Nửa đường, điện thoại di động của Liễu Phi Tuyết vang lên, không ngờ lại là Hào Tinh Húc nhà họ Hào gọi tới.
"Cô Liễu, trễ như vậy, không quấy rầy cô chứ?"
Trong điện thoại là tiếng Hào Tinh Húc cởi mở cười to tiếng.
"Quấy rầy rồi."
Âm thanh của Liễu Phi Tuyết lạnh như băng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm: "Sếp Vương có chuyện gì không?”
Hào Tinh Húc cũng không ngại, cười nói.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn chúc mừng công ty giải trí Huy Hoàng của tôi và công ty của cô hợp tác thành công viên mãn, tôi dự định tuần sau tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, cô Liễu và anh Huỳnh, nhất định phải đến đó.” Huỳnh Nhân ở một bên nghe, trong mắt lập tức lóe qua một tia sát khí..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.