Thời gian nhà họ Liễu hẹn gặp công ty quốc tế Lệ Tinh
là mười giờ sáng.
Khoảng chín giờ, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na đã chờ
ở dưới toà nhà Quốc Tế.
Liễu Cảnh Nhiên còn cố ý sửa soạn tỉ mỉ, khuôn mặt được
makeup vừa phải không chỉ vì tầm quan trọng của buổi gặp mặt này, muốn để lại ấn
tượng tốt với Tổng Giám đốc của Lệ Tinh mà còn vì lát nữa người đi cùng mẹ con
cô ta chính là công tử nhà họ Hào – Hào Uy.
Qua mấy lần gặp gỡ, Liễu Cảnh Nhiên và Hào Uy nói chuyện
với nhau khá vui vẻ, việc nhà họ Hào đã đồng ý giúp nhà họ Liễu tìm đại ngôn
cho nghệ sĩ cũng được thông qua một cách suôn sẻ.
Lúc này có chiếc xe Audi bình thường không mấy nổi bật
dừng lại phía trước mẹ con Liễu Cảnh Nhiên, một người đàn ông mặc tây trang màu
trắng được cắt may khéo kéo chậm rãi bước xuống xe.
Khuôn mặt anh tuấn cùng nụ
cười mê người khiến nụ cười trên mặt Liễu Cảnh Nhiên không nhịn được mà ngọt
ngào hơn mấy phần.
“Hào Uy, bên này.” Liễu Cảnh Nhiên vẫy tay với người
đàn ông.
Hào Uy đi tới trước mặt Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý
Na, lễ phép chào hỏi.
“Bác gái, Cảnh Nhiên, cháu đến muộn rồi.”
“Có gì đâu, mẹ con bác cũng vừa mới đến thôi.”
Sắc mặt Liên Thuý Na lập tức tươi như hoa.
“Tiểu Uy này, chuyện nghệ sĩ quyết rồi sao cháu?”
“Bác gái cứ yên tâm đi ạ.”
Hào Uy cười cười rồi lấy ra một tập tài liệu.
“Đây là tài liệu ba cháu đưa, bên trong đều là hồ sơ
nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí Huy Hoàng nhà cháu, lát nữa có thể đưa Tổng
giám đốc Liễu lựa chọn, có tiền thì mọi người cùng kiếm mà.”
Trong tiệc cưới, Hào Uy cố gắng tiếp cận Liễu Cảnh
Nhiên tất nhiên không phải vì vừa gặp đã yêu, đôi bên cùng có ý.
Việc nhà họ Liễu đấu thầu thắng tập đoàn Lệ Tinh đã
xôn xao huyên náo khắp cả Minh Châu, tất nhiên nhà họ Hào cũng muốn được chia một
chén canh.
Hai bên đã thoả thuận xong, sau khi chuyện thành công
thì nhà họ Liễu và nhà họ Hào sẽ chia đôi, mỗi bên một nửa.
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Liên Thuý Na lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói với Liễu Cảnh
Nhiên và Hào Uy.
“Đi vào thôi.”
Nói xong, ba người liền đi tới khu vực tiếp khách
trong tòa nhà Quốc Tế.
Liên Thuý Na uống tách trà được nhân viên phục vụ chuẩn
bị sẵn, ngắm nhìn giới thương nghiệp tài chính phía dưới, tự nhiên sinh ra một
cảm giác tự hào chưa từng có.
Chỉ cần hợp tác thuận lợi thì nhà họ Liễu có thể đổi đời,
còn bà ta và Liễu Cảnh Nhiên sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của nhà họ Liễu!
“Nhà họ Liễu có thể phát triển như bây giờ, đúng là ít
nhiều gì cũng nhờ vào thằng ăn hại kia.”
Liên Thuý Na nâng tách trà lên nhấp một ngụm, khóe miệng
cũng nhếch lên thành nụ cười khinh miệt.
Một khi hai mẹ con họ nắm quyền trong nhà họ Liễu,
chuyện đầu tiên phải làm chính là đuổi cổ Huỳnh Nhân ra khỏi nhà!
Liễu Nham có thể bảo vệ được nó được một lúc, không lẽ
còn bảo vệ nó cả đời được chắc?
...
Lâm Trân Nghi cảm thấy chuyện này đã xong xuôi hết rồi.
Cô ta đã gặp quá nhiều người, cũng biết với loại người
nào thì nên nói chuyện kiểu gì, trong mắt cô ta, Huỳnh Nhân chỉ là người có tí
võ vẽ mèo ba chân mà thôi.
Lệ Tinh đúng là nóng nảy, vì một trăm triệu này mà mời
cả người luyện võ đến, nhưng vẫn bị cô ta nhẹ nhàng hoá giải đó thôi.
Nghĩ đến
đây Lâm Trân Nghi liền nở nụ cười khinh bỉ, lấy một chai rượu vang đỏ thượng hạng
ra tự thưởng thức.
Cửa phòng làm việc nhanh chóng mở ra, một người đàn
ông đeo mắt kính gọng vàng, trên mặt đầy ý cười bước tới.
“Không hổ là lời nói của ‘Black Widow’, chỉ dăm ba câu
đã đuổi cổ được đám đòi nợ bên Lệ Tinh đi rồi.”
Nghe Hào Tinh Húc không tiếc lời ca ngợi, nụ cười trên
mặt Lâm Trân Nghi cũng đậm thêm mấy phần.
“Hai thằng ngu si tứ chi phát triển thôi, tính là gì
chứ.”
Hào Tinh Húc vui vẻ ngồi xuống cạnh Lâm Trân Nghi, thuận
thế cầm bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô ta lên, nhẹ nhàng nắn bóp.
“Nói gì thì nói, cô giúp tôi xử lý mọi chuyện thì sẽ
không thiếu chỗ tốt đâu.”
Vừa nghe đến chỗ tốt, ánh mắt Lâm Trân Nghi cũng nhiệt
tình hẳn lên.
“Nếu không thì ông chủ Hào thưởng tôi 100 triệu bên Lệ
Tinh nhé?”
“Nhìn cô tham tiền chưa kìa.”
Hào Tinh Húc nghe xong cũng không tức giận, ngược lại
còn cười mờ ám hơn.
“Một trăm triệu thì hơi bị nhiều, nhưng cũng không phải là
không thể được.
Chẳng qua cô phải làm thêm…”
Lúc nói câu này, vẻ mặt Hào Tinh Húc trở nên rất thô bỉ
đáng khinh.
Lâm Trân Nghi nhanh chóng hiểu ý, rất phối hợp mà khom
người, tươi cười quyến rũ nói.
“Ông chủ Hào, lát nữa nhẹ nhàng thôi nhé.”
“Ha ha, nhẹ thế nào đây?”
Hào Tinh Húc cười lớn.
“Nếu cô mà không phải là đàn bà của Hoắc Ca, tôi cũng
muốn tìm mẹ nhỏ cho Tiểu Uy luôn rồi đây này.”
Ánh mắt Lâm Trân Nghi lóe lên vẻ lạnh lùng nhưng lại
không nói câu nào.
‘Tiểu Uy’ trong miệng Hào Tinh Húc tất nhiên là Hào Uy
rồi, hai cha con nhà này đều không phải thứ tốt lành gì, đã ngủ với không ít
minh tinh trong công ty giải trí Huy Hoàng và showbiz.
Nhưng hình như Lâm Trân Nghi đã quên mất bản thân cũng
là loại mà ai cũng có thể làm chồng.
Nếu bàn về chiến tích thì có khi còn huy
hoàng hơn cả cha con Hào Tinh Húc cộng lại.
Có câu nói thế này, đàn ông chinh phục thế giới để
chinh phục phụ nữ, còn phụ nữ lại dựa vào việc chinh phục đàn ông để chinh phục
thế giới… Đàn ông chỉ là công cụ để Lâm Trân Nghi bò lên trên.
“Tổng Giám đốc Lâm, không xong rồi!”
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bật ra, một người phụ
nữ vội vã xông vào.
Nếu Huỳnh Nhân ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc,
lý do là vì người phụ nữ này chính là mẹ của Hào Tiểu Danh, là người đã đe doạ
ép Huỳnh Như phải nghỉ học.
Hai vợ chồng đều làm việc ở công ty giải trí Huy
Hoàng.
Phần lớn thành viên trong nhà họ Hào đều làm việc ở đây.
Bị phá ngang chuyện tốt, Hào Tinh Húc lập tức nhướng mày,
mắng.
“Vội vàng hấp tấp, còn ra cái gì hả?”
Người phụ nữ kia vừa thấy gia chủ cũng có mặt ở đây
thì có hơi sửng sốt.
“Có chuyện gì?”
Tranh thủ thời gian này, Lâm Trân Nghi đã sửa sang lại
quần áo, quay lại vẻ lạnh lùng vốn có.
Lúc này người phụ nữ vừa tới mới vội vàng nói.
“Vừa mới nhận được điện thoại báo hộp đêm dưới tầng hầm
bị người ta đập phá.”
“Cái gì cơ?”
Vừa nghe được mấy câu này, sắc mặt Lâm Trân Nghi đã
hoàn toàn thay đổi.
Không chỉ có sắc mặt Lâm Trân Nghi thay đổi mà Hào
Tinh Húc cũng đập bàn, nổi trận lôi đình.
“Ai dám phá quán của Hào Tinh Húc tôi chứ!”
Người phụ nữ khúm núm nói.
“Là một tên tóc vàng.”
“Tóc vàng á?”
Hào Tinh Húc vắt hết óc cũng không nghĩ ra đó là ai.
Còn Lâm Trân Nghi nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tối
sầm xông ra khỏi văn phòng từ lâu rồi.
Hào Tinh Húc thấy vậy thì cũng dặn dò.
“Gọi người bên bộ phận an ninh đến, còn nữa, báo cho
Hoắc Ca luôn đi!”
Nói xong, ông ta cũng chạy vào thang máy đi xuống tầng
hầm.
Lúc Lâm Trân Nghi đến thì quán bar đã biến thành một đống
lộn xộn.
Chỗ nào cũng có mảnh thuỷ tinh vỡ, bàn đổ ngả nghiêng
, rượu chảy đầy sàn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Lâm Trân Nghi tối sầm,
suýt chút nữa thì ngất luôn tại chỗ.
Cô ta hét lên một tiếng đầy giận dữ.
“Dừng tay lại cho tôi!”
Mấy người đàn ông lực lưỡng quay đầu nhìn Lâm Trân
Nghi xong cũng không thèm để ý đến cô ta, tiếp tục sự nghiệp đập phá của mình.
Choang choang rầm…
Lại một chuỗi âm thanh thuỷ tinh vỡ vụn vang lên.
“Dừng tay, dừng tay! Ôi rượu của tôi!”
Tim Lâm Trân Nghi cũng rỉ máu luôn rồi, chỗ rượu này đều
là do cô ta trả một đống tiền để mua về đấy!
Cô ta muốn chạy đến ngăn cản, nhưng sức lực một người
phụ nữ thì đấu sao lại đám đàn ông lực lưỡng này chứ.
Chẳng ai để ý đến Lâm Trân Nghi, cứ như cô ta không hề
tồn tại vậy.
Thậm chí còn có gã hung tợn đẩy cô ta một cái, khiến Lâm Trân Nghi
ngã xuống đất.
Đến lúc này Lâm Trân Nghi mới hiểu, cho dù cô ta có
làm gì thì đám người này cũng sẽ không dừng tay.
Trong lúc vô tình, cô ta thoáng nhìn thấy khuôn mặt hờ
hững của Thiều Nghiêm và Huỳnh Nhân đang thản nhiên uống rượu cùng nhau.
Dường
như Lâm Trân Nghi đã nhận ra điều gì đó, đồng tử lập tức ro rụt lại.
Cô ta không biết Thiều Nghiêm nhưng cô ta biết nhìn
người.
Mặc kệ là quần áo mặc trên người hay khí chất lúc giơ
tay nhấc chân thì Thiều Nghiêm đều cực kỳ giống một quý tộc.
Một quý tộc như vậy lại đi cùng Huỳnh Nhân, không thể
nghi ngờ gì, đây là tới chống lưng cho Huỳnh Nhân.
Lúc này tâm tình Lâm Trân Nghi đã chịu đả kích cực lớn,
cô ta ngơ ngác nhìn Huỳnh Nhân từ đầu đến cuối vẫn ung dung uống rượu, khóe mắt
giật mạnh.
Trực giác nói cho Liễn Huyên biết, hình như cô ta đá
trúng ván sắt rồi....