Sức khỏe Lam Linh đã dần hồi phục không ít.
Buổi trưa, sau khi thu dọn xong, Dương Kiến Nghiêm cùng Lam Linh xuất viện.
Đang lái xe trên đường, Dương Kiến Nghiêm đột ngột dừng xe, anh gọi điện cho Cao Thúy Ngân.
"Thúy Ngân, em đến đường Hoa Trung, anh và Lam Linh đang đợi ở đây, lát nữa em tới đây đón Lam Linh về nhà, anh có chút chuyện phải làm"
Không lâu sau cuộc điện thoại, Cao Thúy Ngân đã bắt taxi tới.
"Lam Linh, con về nhà với dì Ngân trước, lát bố sẽ về sau" “Dạ bố” Lam Linh ngoan ngoãn gật đầu.
“Anh rể, có phải chuyện của nhà họ Trịnh còn chưa được xử lý sạch sẽ không?” Cao Thúy Ngân nhìn thấy biểu hiện của Dương Kiến Nghiêm khác thường, cô nhận ra chắc là lại có chuyện gì, không khỏi hỏi.
"Không có chuyện gì, đừng nghĩ lung tung, em đưa Lam Linh về trước đi." Sau khi Cao Thúy Ngân rời đi, Dương Kiến Nghiệm lái xe ra ngoài thành phố.
Tốc độ không nhanh, mọi thứ ổn định.
Mất khoảng một giờ để ra khỏi thành phố.
Dương Kiến Nghiêm dừng xe lại bước xuống, châm một điếu thuốc, dựa vào thành xe, đợi được hồi lâu, cuối cùng nói vọng lại phía xa: "Theo tôi lâu như vậy, còn không chịu lộ diện sao?"
Nửa phút sau, một chiếc Jetta màu xám bạc lái tới.
Cửa xe bật mở, một nam thanh niên bước xuống.
Người này mày kiếm, tóc như tuyết trắng.
Đúng vậy, chính là màu tóc trắng xóa như tuyết.
Rất đặc sắc, cả người toát ra khí thế vô cùng bá đạo.
"Bạch Trì" Dương Kiến Nghiêm lập tức nhận ra người đàn ông này.
“Từ khi nào mà anh phát hiện ra tôi?” Nam nhân rất kinh ngạc, không ngờ Dương Kiến Nghiêm phát hiện ra mình.
Về thủ đoạn theo dõi, anh từng đi theo dõi tổng thống từ Nhà trắng của nước M mà không hề bị phát hiện.
“Từ buổi sáng tối đến bệnh viện, anh bắt đầu đi theo.
Tôi cũng lười để ý đến anh, nhưng có con ruồi cứ bám theo, thật sự thấy không thoải mái” Dương Kiến Nghiêm nhếch môi nói.
“Anh đã còn sống, thì không nên xuất hiện” Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng, nhìn Dương Kiến Nghiêm không chút cảm xúc.
“Thế thì làm sao? Anh nên biết, cô chủ sẽ không để anh sống”
"Ha ha, tôi quan tâm à? Cô ta xứng sao?"
Cô chủ mà Bạch Trì vừa nhắc tới, ký ức phủ đầy bụi bặm trong tâm trí Dương Kiến Nghiệm như mở ra.
Trước khi kết hôn với Hứa Khinh Tử, anh từng là trưởng tử của nhà họ Dương ở thủ đô.
Khi đó anh là con trai nhà họ Dương, có tên tuổi ở thủ đô, sau này liên hôn với Trần Phi Lan, nào ngờ trong đêm tân hôn, vị hôn thê của anh đã cùng gian phu của cô ta, đánh gãy chân, vứt bỏ anh ở bên sông, mặc anh tự sinh tự diệt.
Hứa Khinh Tử lúc đầu đi du lịch ở thủ đô, đã cứu được anh ở bên bờ sông, sau này mới có chuyện xảy ra ở Hải Kinh..
Nếu như có thứ khiến Dương Kiến Nghiêm không thể buông bỏ lúc này, thì một là trách nhiệm và tình yêu đối với Hứa Khinh Tử.
Thứ hai là sự căm hận Trần Phi Lan.
Bạch Trì này là vệ sĩ bên cô cả nhà họ Trần, theo cô ta từ nhỏ, rất có sức mạnh, và đây cũng chính là người đã đánh gãy chân của Dương Kiến Nghiêm.
“Anh có biết, bây giờ thân phận của cô chủ là gì không?” Bạch Trì hỏi.
"Thân phận gì?" "Bốn chữ, nữ vương kinh đô.
Giàu nhất nước." "Ha ha." Dương Kiến Nghiêm cau mày khinh miệt: Liên quan gì tới tôi?"
"Cô cả là nữ vương, cao cao tại thượng, hoàn hảo không dấu vết, anh biết ý nghĩa tồn tại của anh là gì không?"
"Chính là quá khứ bẩn thỉu của cô ta? Liên thủ với gian phu, trong đêm tân hôn, hãm hại chồng chưa cưới của mình? Những thứ này để người cả thế giới biết được, hình tượng hoàn mỹ của cô ta sẽ sụp đổ?"
"Đúng, vậy anh không nên tồn tại.
Lúc đầu anh đã không chết, thì không nên quay lại.
Dù có trở lại, tốt xấu gì cũng nên che giấu danh tính, ít nhất là đổi tên cũng không được sao?” Bạch Trì cảnh báo.
"Tôi nói, dựa vào đầu? Vì cô ta, bảo tôi che giấu danh tính, cô ta xứng à?"
"Dương Kiển Nghiêm, bỏ đi hận thù trong quá khứ, không cần thiết, đối với anh cũng chẳng có ích lợi gì".
"Bỏ đi hận thù năm xưa?” Dương Kiển Nghiêm cười: “Anh đúng là đồ ngốc, anh 0 biết lúc đó tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu không? Tôi đã hy sinh bao nhiêu không? Nhưng đâu chỉ như vậy, Trần Phi Lan đã đối xử với tôi như thế nào? Đêm tân hôn, liên thủ gian phu, đánh gãy hai chân tôi, vứt bên bờ sông, nếu không phải tối mạng lớn, thì đã sớm phơi thây bên bờ sông rồi.
Nếu tôi không đoán không sai, bản thân sau khi chết", nhà họ Dương cũng đã bị Trần Phi Lan ăn hết từng chút một rồi đúng không? Người nhà họ Dương đều phơi xác dưới Hoàng Tuyền rồi đúng không?
Lấy đi tài sản nhà họ Dương của tôi, hủy hoại toàn bộ gia tộc họ Dương tôi, khiến tôi trở thành kẻ vô danh tiểu tốt, nếu tôi buông tha, tôi còn là người sao?"
Năm năm ở nước ngoài, Dương Kiến Nghiêm điều tra sự việc ban đầu.
Ngay từ hai năm trước, Trần Phi Lan đã trở thành một người giàu có nhất kinh đô,
những gì xảy ra năm đó cũng biến thành chuyện Dương Kiển Nghiêm ngoại tình trong đêm tân hôn, sự việc bại lộ, nên đã tự sát.
Sau khi biết chuyện, Dương Kiến Nghiêm xém chút nôn ra máu, nhưng vì anh ở nước ngoài không thể trở về nên cứ để nó ở đó, cho đến bây giờ.
Bây giờ anh còn chưa đi thủ đô, chính nhà họ Trần tự mình tìm đến trước, không phải bởi vì anh còn sống, mà chính là bản thân anh đã trở thành người duy nhất biết chuyện khi đó xảy ra.
Mọi người đều biết rằng Trần Phi Lan là nữ vương cao cao tại thượng, nhưng họ không biết tất cả những gì cô ta có được như bây giờ đều là dẫm lên xương máu của nhà họ Dương.
Anh chính là vết nhơ của Trần Phi Lan.
Cho nên anh buộc phải chết.
Dương Kiển Nghiêm biết rõ mọi chuyện.
"Nếu anh làm như thế, bây giờ tôi có thể giết anh ngay".
Sát khí trong mắt Bạch Trì dâng trào, tay phải đã đút vào trong túi.
Dường như trong đó có vũ khí gì đấy.
Tất cả những động tác này đều rơi vào trong mắt Dương Kiển Nghiêm, nhưng ánh mắt lại lãnh đạm, không chút dao động, ngược lại còn chậm một điếu thuốc.
Một lúc lâu sau, anh thản nhiên nói: "Giết tôi? Thứ tôi nói thẳng, Bạch Trì anh còn chưa đủ tư cách, bây giờ, anh không xứng làm đối thủ của tôi."
Nghe xong lời này của Dương Kiến Nghiêm, khóe miệng Bạch Trì hơi giật giật: "Anh vẫn còn thích khoe khoang"
Dương Kiến Nghiêm năm đó quả thật đã tập thể dục thường xuyên và học một chút võ thuật, nhưng đối với anh ta mà nói, vẫn chỉ như một con kiến.
"Tôi biết trong năm năm qua, anh ra nước ngoài làm lính đánh thuê đã học được một số kỹ năng chiến đấu, nhưng chỉ dựa vào những thứ này, anh cho rằng mình là đối thủ của tôi sao? Nói thật với anh, bóp chết anh cũng đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy.
".
Nhưng Dương Kiến Nghiêm không thể nhịn được cười.
Khi mới ra nước ngoài, anh quả thật đã làm lính đánh thuê, nhưng chỉ trong một năm, những chuyện phía sau đều không có hồ sơ ghi chép lại, nhà họ Trần cũng không thể tra ra được, anh ta có thể tra ra được, trừ phi là bản thân bằng lòng cho xem.
“Anh cười cái gì?” Thái độ của Dương Kiến Nghiêm làm cho Bạch Trì có chút không vui.
"Cười anh vô tri."
"Anh"
Ánh mắt Bạch Trì lạnh đi, quát: "Dương Kiến Nghiêm, nói thật với anh, lần này tôi tới đây không phải để giết anh, cô chủ bảo tôi nói với anh, hi vọng anh có thể buông bỏ chuyện năm đó, yên tâm sống những ngày tháng như bây giờ."
Nói xong, Bạch Trì ném ra một cái thẻ ngân hàng.
"Trong thể có một trăm bảy mươi lăm tỷ, đủ cho anh cả đời không lo cơm ăn áo mặc,
còn có thể sung túc giàu có.
Nếu nhận thẻ này, cô chủ sẽ coi như anh đã tha thứ cho cô ấy, và những ân oán trước đây sẽ được xóa bỏ.".
Nhìn tấm thẻ trên mặt đất, Dương Kiến Nghiêm không nhúc nhích.
Thay vào đó, anh mỉm cười: "Một trăm bảy mươi lăm tỷ, một khoản tiền thật lớn" Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Bạch Trì.
Với ánh mắt lãnh đạm này, ngay cả Bạch Trì cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
"Lấy tiền của cô mà cút đi, tôi có thể tha mạng cho anh, quay lại nói với Trần Phi Lan, tha thứ cho cô ấy là chuyện của Thượng đế, nhiệm vụ của tôi là đưa cô ta đến với Thượng đế".