Trong mắt mọi người, Dương Kiến Nghiêm cứ như tên hề.
Liều mạng nói toàn chuyện không thể tưởng tượng được, cốt muốn biểu lộ mình tài giỏi cỡ nào.
Trên thực tế, người ở đây đều cười muốn rơi răng rồi.
Trùm ma túy Kim Ba J, khủng long bạo chúa là đàn em của anh.
Ám sát tổng thống Mỹ là anh làm.
Anh đúng là có gan nói ra đấy.
"Đủ chưa"
Nhìn mọi người đang cười, cuối cùng Hứa Khinh Tử không nhịn được nữa.
Rõ ràng là nhằm vào Dương Kiển Nghiêm, cũng coi như nhằm vào cô.
Đồng thời cô trừng mắt nhìn Dương Kiến Nghiêm một chút, dường như đang nói, anh không thể yên tĩnh chút sao?
"Lớp trưởng tới"
Đúng lúc này, đột nhiên có người nói.
Lập tức, mọi người đều yên tĩnh trở lại.
Cả đám cũng hưng phấn lên.
Hôm nay bọn họ có thể ngồi lại với nhau đều dựa vào lớp trưởng Đường Húc của bọn họ.
Đường Húc cũng là một nhân vật lợi hại trong giới, đặc biệt là gần đây, bố của anh ta, Đường Phúc Giàu, vừa thăng lên làm phó thị.
Chủ yếu nhất là, trước kia Đường Húc suýt thì cưới Hứa Khinh Tử.
Cũng chính vì vậy mà lúc Dương Kiến Nghiêm vừa tới mới có thể trở thành đối tượng cho bọn họ chòng ghẹo.
Mục đích là muốn nịnh bợ Đường Húc.
Cửa phòng mở ra, một bóng thanh niên thật là đẹp trai đi tới.
Ở bên cạnh anh ta là một cô gái mặc váy dài trắng, xinh đẹp như công chúa.
Hai bọn họ vừa đi tới liền trở thành tiêu điểm cho toàn trường.
Có câu nói sao nhỉ.
Có vài người đã định là nhân vật chính.
Trong buổi tụ tập này, hiển nhiên, lớp trưởng Đường Húc của bọn họ là nhân vật chính.
"Mọi người đều đến rồi à"
Đường Húc nhìn bốn phía chung quanh, mỉm cười, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao quý.
"Lớp trưởng, cuối cùng anh cũng đến rồi.
" Vương Dũng ra vẻ tiểu nhân áp tới, cười híp mắt hỏi: "Anh Húc, nếu như không nhận nhầm, người đẹp bên cạnh anh hình như là một minh tinh nào đó nhỉ.
"
"Người nổi tiếng tuyến mười tám thôi, không đáng nhắc tới" Đường Húc cười ha ha một tiếng.
"Lớp trưởng quá khủng, quá khiêm tốn rồi" Vương Dũng lập tức vỗ mông ngựa: "Bạn gái bên người như lớp trưởng, chúng tôi có kiếm một đời cũng không được, không cần phải nói nhiều gì, anh Húc quá tuyệt rồi.
"
"Vương Dũng, cậu vẫn thích nói đùa như vậy"
"Nào có, mọi người nói có phải không?"
"Đúng vậy lớp trưởng.
Cậu có gì mà phải khiêm tốn, dừng thấy tôi mở công ty, tài sản mấy tỷ, nếu phân biệt đối xử thì tôi còn chẳng có cả tư cách đỡ cậu ấy chứ.
"
"Nghiêm, tôi nhớ cậu, cậu vẫn khiêm nhường thế"
"Thấy không, lớp trưởng còn nhớ tôi này, ha ha ha!" Chàng trai vừa nói chuyện cười vui mừng không thôi, không người Đường Húc lại còn nhớ rõ mình.
Đám người anh một câu tôi một câu, nhanh chóng tâng bốc Đường Húc lên trời.
Mà tên này mặc dù ra vẻ khiêm tốn nhưng trong mắt chứa đầy kiêu ngạo và tự hào, nói rõ anh ta cực kỳ hưởng thụ lời khen.
"Khinh Tử, đã lâu không gặp"
Sau đó, ánh mắt Đường Húc rơi trên người Hứa Khinh Tử, đồng thời dừng lại ở chỗ Dương Kiến Nghiêm nửa giây, mà nửa giây này, sâu trong mắt anh ta có lướt
Đường Húc vắt chéo chân, cười tràn đầy tự tin: "Hứa Khinh Tử, em bị người chơi qua rồi, bị anh chơi một đêm là được, giả bộ trong sáng cái gì nữa?"
Sắc mặt Hứa Khinh Tử lại càng khó coi.
Bị làm
.