Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 41: Bỏ Đi Tao Không Cần Mày Xin Lỗi





Dương Kiến Nghiêm đột nhiên ra tay. 
Dọa hết tất cả mọi người đang có mặt. 
Ai mà ngờ rằng, chàng trai này bỗng dưng lại ra tay với Đường Húc. 
Cảm giác đau đớn từ năm ngón tay xộc lên đến não bộ, lúc này Đường Húc mới m phản ứng lại. 
Anh ta nắm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập vào người Dương Kiến Nghiêm. 
Nhưng còn chưa kịp đập xuống, Dương Kiển Nghiêm đã dùng một chân đạp thẳng vào bụng anh ta, khiến anh ta bị hất ra xa. 
“Dương Kiển Nghiêm, anh đang làm gì vậy?” 
Vương Dũng nhanh chóng đi qua đỡ Đường Húc, đồng thời trên khuôn mặt lộ ra vẻ vô cùng tức giận: “Anh muốn chết sao?” 
Nhưng Dương Kiến Nghiêm vẫn không nói chuyện, cầm chiếc ghế vừa nãy lên đập vào người của Đường Húc. 
Một loạt đồn công kích, không cho người khác có cơ hội phản ứng. 
“Giết cho tao!” 
Đường Húc ôm đầu của mình, gằn giọng nói. 
Trong mắt anh ta tràn đầy lửa giận. 
Còn bên này, Vương Dũng đã bắt đầu gọi điện thoại. 

“Chúng ta mau đi thôi.” 
Hứa Khinh Tử đã hoảng loạn rồi, không ngờ rằng chuyện lại lớn đến mức như bây giờ. 
Nhưng cô không trách Dương Kiển Nghiêm, bởi vì cô biết, dù là ai đi chăng nữa, khi thấy vợ mình bị người khác làm nhục đều không thể nào nhẫn nhịn được. 
Vì vậy cô không trách Dương Kiến Nghiêm, nhưng bây giờ sắp trễ rồi, phải mau đi thôi. 
“Được, vậy đi trước thôi!” 
Dương Kiến Nghiêm biết trong lòng Hứa Khinh Tử lo lắng điều gì, cho nên đưa cô đi ra trước. 
Có vài người bạn học muốn cản lại, nhưng bị Dương Kiển Nghiêm đánh ngã, lần này thì không ai cản nữa. 
“Nếu không thì chúng ta rời khỏi Hải Kinh luôn trong đêm nay” Hứa Khinh Tử bình tĩnh nghĩ cách đối phó, 
“Vậy không được, dự án của Tây Nam Hoàn sắp hoàn thành rồi, bây giờ rời đi, em phải làm sao?” Dương Kiến Ngọc lắc đầu. 
“Anh còn không hiểu sao, Dương Kiển Nghiêm, em chỉ cần anh là đủ rồi, những cái khác em đều không quan tâm, hôm nay chúng ta mà không rời đi, thì Đường Húc sẽ kéo người đến báo thù, khi đó chúng ta sẽ không đỡ được đâu.” 
Phải biết rằng bố của Đường Húc vừa được thăng chức làm phó thị trường, có thể nói là quyền lực vô cùng lớn mạnh. 
Dùng một câu mà nói, hai người họ là con dế con kiến, nhà Đường Húc muốn giết họ là chuyện quá đơn giản. 
“Vậy đi, bây giờ em đi tìm Vương Kim Siêng, em biết công ty của ông ta ở đâu không?” Dương Kiển Nghiêm nói: “Vương Kim Siêng còn nợ anh một ân tình, nếu như ông ta ra tay giúp đỡ, chắc sẽ không vấn đề gì? 
“Đúng rồi, còn có chủ tịch Vương mà, nếu như chủ tịch Vương đồng ý giúp đỡ, cùng lắm thì cuối cùng em sẽ xin lỗi Đường Húc” Hứa Khinh Tử nghĩ đến đây, tâm trạng căng thẳng hồi nãy cũng bình tĩnh hơn nhiều. 
“Bây giờ chúng ta đi” Hứa Khinh Tử định đi. 
“Vợ à, em đi trước đi, anh về nhà một chuyến, dẫn theo mẹ, còn có Thúy Ngân và bé Lam Linh, thông báo cho họ một tiếng, nếu như Vương Kim Siêng không giải quyết được, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi Hải Kinh” 
“Đúng đúng đúng, anh về thông báo cho họ”Hứa Khinh Tử gật đầu. 
Cô không dám chậm trễ, lập tức lái xe đến công ty của Vương Kim Siêng. 
Hứa Khinh Tử vừa đi, sắc mặt của Dương Kiến Nghiêm liền thay đổi, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, sau đó quay về khách sạn, 
Họ cần phải rời khỏi Hải Kinh sao? 
Đùa à? 
Lúc nãy dẫn Hứa Khinh Tử rời đi là vì lo lắng cô sẽ bị ảnh hưởng tổn thương cô, cũng không muốn cô lo lắng mà thôi. 
Lúc này, trong phòng bao của khách sạn. 
Vương Dũng đang liên hệ với người ta rồi. 
“Anh Húc, anh yên tâm, tôi vừa gọi người rồi, đợi lát nữa người ta đến, tôi sẽ đi giết tên khốn Dương Kiến Nghiêm đó” 
Đường Húc ngồi trên ghế, lau vết dơ trên người, bên cạnh có hai bạn học nữa giúp anh ta mát xa chỗ bị thương. 
“Mẹ nó, dám ra tay với tôi, ông đây chắc chắn phải giết chết nó!” 
Bây giờ Đường Húc đã bình tĩnh lại, nhưng ý định giết người vẫn chưa nguôi ngoai đi chút nào. 
“Anh Húc, chuyện này không cần anh ra tay” Vương Dũng cười hà hà: “Bác trai vừa thăng chức, giờ còn chưa ngồi vững, hiện tại nếu anh lại muốn làm lớn chuyện, như thế mà nói không tốt cho bác trai đâu phải không?” 
“Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo!” Đường Húc vỗ vai Vương Dũng: “Anh em tốt, sau khi chuyện lần này kết thúc, tôi với cậu cùng hưởng” 

“Anh Húc khách sáo rồi!” 
Vương Dũng vô cùng vui mừng. 
“Nhưng mà có thể làm được không?” Đường Húc nghi ngờ hỏi. 
“Anh Húc cứ yên tâm, bây giờ Hứa Khinh Tử và nhà họ Hứa đang làm ầm lên, cô ta không hề nhận được sự bảo vệ của nhà họ Hứa, cô ta và tên khốn kia chẳng qua chỉ là hai tên hèn mọn.

mà thôi, đối phó với loại người này, tôi có hàng nghìn cách.

Anh Húc cứ việc yên tâm, đảm bảo khiến anh hài lòng.” 
“Xong việc lập tức đưa Hứa Khinh Tử về biệt thự của tôi.

Con khốn đó, giả vờ ngây thơ “Được, anh Húc yên tâm!” Vương Dũng cười hà hà. 
Ầm! 
Họ còn đang nói chuyện đấy. 
Cửa phòng bao bị mở ra lần nữa.

Chỉ thấy Dương Kiến Nghiêm đang châm thuốc lá, nhấc từng bước chân đi vào. 
Sau khi vào, anh khóa chặt cửa phòng bao, sau đó trước con mắt bất ngờ của mọi người, xách một chiếc ghế ngồi xuống. 
Toàn bộ người ở đó đều ngơ ngác. 
Họ ngây người nhìn Dương Kiến Nghiêm đang ngồi trong phòng, trong lòng khó hiểu, thằng này làm gì vậy? 
Bây giờ không mau chạy trốn, còn quay lại. 
Quay lại để nộp mạng sao? 
“Thằng kia, anh còn dám quay lại à!” Vương Dũng cầm chai rượu đi về phía Dương Kiển Nghiêm. 
“Đợi một chút.” Đường Húc đã bình tĩnh lại, anh ta kéo Vương Dũng yên, sau đó nghiêng đầu, dùng ánh mắt khó đoán đánh giá Dương Kiển Nghiêm, nói: “Tao còn cho rằng mày muốn chạy trốn chứ?” 
“Chạy trốn? Tại sao tao phải chạy trốn?” Dương Kiến Nghiêm cười đáp. 
“Không chạy sao?” Đường Húc cười lạnh lùng: “Mày mà không chạy, mày có tin rằng trước tối hôm nay, cả nhà mày đều chìm dưới sông Hải Kinh, chết không toàn mạng không?” 
“Phải không? Dương Kiển Nghiêm vứt điếu thuốc xuống đất. 
Sau đó đứng dậy. 
“Thật ra lúc đầu tạo không định chào hỏi mày một cách bình thường đâu, vợ tao tốt tính, muốn tìm vài người bạn học cũ hữu nghị, sau đó tao phát hiện các người đều là một đám tạp chủng, dường như đều là lũ ngốc, nhưng chẳng qua vợ tao không muốn làm lớn chuyện, tạo nghĩ, cứ xem như bị chó cắn vài miếng, nhìn một chút là qua thôi.” 
“Nói nhảm nhiều như vậy là muốn biểu đạt cái gì?” Đường Húc cười nói. 
“Anh Húc, còn chưa nghe ra sao? Tên này sợ rồi” Vương Dũng cười nham nhở nói: “Chắc anh ta đã biết mình đã làm ra chuyện gì, bây giờ qua đây có lẽ là muốn xin tha mạng đây mà” 

“Đến để xin tha sao?” Đường Húc híp mắt lại. 
“Dương Kiến Nghiêm, nếu mày muốn xin tha thì trước tiên hãy quỳ xuống dập đầu vài cái, sau đó đưa con khốn Hứa Khinh Tử đến khách sạn này, tạo sẽ suy nghĩ lại” 
Nghe xong Dương Kiển Nghiêm chỉ cười. 
“Mày cười gì?” Đường Húc không vui. 
“Cười bởi vì mà ngu dốt, cười vì mày đáng bị cười.

Mày đừng tự cho rằng mình ở Hải Kinh thật sự có thể một tay che trời nhé, nhưng mày nên biết rằng, đối với tao thì loại người như mày chỉ như một con kiến, tao chỉ cần nhấc chân đã có thể giẫm chết mày” 
“Được rồi, tạo không muốn nói điều vô ích với anh nữa” Dương Kiến Nghiêm bĩu môi. 
Đi thẳng đến trước mặt Đường Húc.

Nghĩ đến lúc trước bị đánh, trong lòng Đường Húc hơi chần chừ, không khỏi rụt cổ lại. 
“Anh còn dám qua đây?” Vương Dũng trung thành đứng ra bảo vệ chủ, mắng chửi Dương Kiến Nghiêm. 
“Cút!” 
Dương Kiến Nghiêm tát một bạt tay lên mặt anh ta, đánh Vương Dũng bay thẳng ra ngoài. 
Sau đó nắm lấy đầu Đường Húc, nhấn anh ta xuống bàn. 
“Tao không nói nhảm với mày, đi xin lỗi vợ tao ngay, như vậy thì tao sẽ tha cái mạng này cho mày” 
"Ha ha ha!" 
Mặc dù bị Dương Kiến Nghiêm nắm đầu, trông vô cùng thảm hại nhưng lúc này Đường Húc vẫn vô cùng điên cuồng. 
Giống như đang nghe câu chuyện buồn cười nhất trên đời vậy. 
Kêu mình xin lỗi? 
Đùa kiểu gì vậy? 
Mày xứng không? 
“Kêu tao đi xin lỗi? Mày xứng không? Dương Kiển Nghiêm, tạo nói cho mày biết, mày xong rồi, mày thật sự xong rồi!” 
“Bỏ đi, tạo không cần mày đi xin lỗi nữa”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.