Trên du thuyền Dương Kiển Nghiêm nói chuyện với Côn Luân.
Giờ mới biết nguyên nhân và kết quả.
Người Nhật đóng ở trên biển, có ý xâm phạm.
Sở dĩ có loại tình huống này là bởi sau lưng họ có người nước M âm thầm ủng hộ.
Nhiệm vụ của Côn Luân chính là đuối người Nhật ra, nhưng bởi vì phía sau người Nhật có người nước M giúp đỡ, cho nên anh không thể manh động.
Chuyện mà anh cần Dương Kiến Nghiêm giúp đỡ, chính là giúp giải quyết rắc rối bên phía người nước M.
"Cô Năm bên kia có năng lực, nhưng anh biết đấy, cô Năm chỉ nghe lời anh, cho nên lão đại, lần này tôi gọi anh tới." Côn Luân nói ra ý đồ của mình.
"Một tuần, tôi tới giải quyết, tôi sẽ liên lạc với cô Năm" Biết được tình hình, Dương Kiển Nghiêm không từ chối, anh thẳng thắn gật đầu đồng ý.
"Có câu này của anh là ổn rồi, lão đại, anh không biết người Nhật kiêu ngạo thế nào đâu, tôi nghe Lạng Hành nói, ở Nam Hòa anh đã có xung đột với người Nhật, cho nên hắn là anh đã rõ tình hình hiện tại của Nam Hòa".
Trên cơ bản thì Dương Kiển Nghiêm đã rõ rồi.
Tập đoàn Yamaguchi ở Nam Hòa kiêu ngạo như vậy, đại khái là vì nguyên nhân này.
Dẫu sao cũng đại diện cho người Nhật ở Nam Hòa.
Sau một lúc nói một số chuyện đơn giản với Côn Luân, Dương Kiến Nghiêm liền đi luôn.
Anh đã nhận được tin nhắn của bà xã, trước khi nhìn thấy tin nhắn, còn có bốn năm cuộc gọi lỡ nữa.
Bởi vì tín hiệu trên biển kém, cho nên không nhận được gọi bốn năm cuộc điện thoại, chắc là có chuyện gì rồi.
Dù sao thì trước đó, mình mới làm mù mắt Yamamoto Kato.
Nhưng anh liên lạc với cổ Năm trước.
Sau đó, mới đi tới nhà họ Cao.
Vừa vào đến nhà họ Cao, Hứa Khinh Tử đã kéo Dương Kiến Nghiêm qua một bên.
"Dương Kiến Nghiêm, anh đã làm gì Yamamoto Kato rồi?" Hứa Khinh Tử hỏi thắng.
"Hả?"
Dương Kiển Nghiêm vẫn chưa phản ứng kịp.
"Em và Cao Thúy Ngân và cả mẹ em, chúng em vừa tới, liền có người Nhật dẫn cảnh sát tới nhà họ Cao, gọi tên muốn bắt anh về, nói là anh có ý định giết người, anh sẽ không giết Yamamoto Kato rồi đấy chứ?"
"Nếu anh đã giết anh ta rồi thì sao?"
"Hả?"
Hứa Khinh Tử cực kỳ khiếp sợ: "Anh giết thật rồi à?"
Sau đó cô lập tức phản ứng lại, cô nói: "Thế chúng ta mau chạy thôi, này không phải chuyện nhỏ".
"Em không bảo anh làm liều à?" Dương Kiển Nghiêm hơn ngạc nhiên trước lời đáp của Hứa Khinh Tử.
"Người đó thật ghê tởm, cho dù chết cũng đáng.
Nhưng chúng ta đã rơi vào chuyện lớn rồi" Hứa Khinh Tử rất hoang mang.
!"Vợ ngốc, lừa em đó" Hứa Khinh Tử phản ứng như vậy, Dương Kiển Nghiêm thấy buồn cười, sau đó anh an ủi cô: "Yên tâm đi, anh chỉ đánh người đó một trận thôi, không còn chuyện khác."
Dương Kiến Nghiêm không nói chuyện anh đã chọc mù hai mắt Yamamoto Kato, chuyện đó quá máu tanh, hơn nữa sẽ chỉ làm cho Hứa Khinh Tử lo lắng hơn thôi.
"Vậy thì tốt!" Hứa Khinh Tử thở phào một hơi, nhưng mày vẫn nhíu chặt: "Nhưng bây giờ ở Nam Hòa, người Nhật làm dữ lắm, vẫn rất phiền phức, may mà vừa nãy anh không ở nhà, bọn họ đi rồi.
Có khả năng là đám người nhà họ Cạo sẽ mắng anh, nhưng anh nhịn nhá, nghe rõ chưa? Người nhà họ Cao có thể giúp chúng ta."
Hứa Khinh Tử dặn dò Dương Kiến Nghiêm tỉ mỉ.
"Dương Kiến Nghiêm đâu? Dương Kiến Nghiêm đang ở đâu?"
Đang nói chuyện thì có một giọng nói dữ dằn vang lên.
Bọn họ nhìn thấy một tráng hán cao một mét tám đang phẫn nộ hùng hùng hổ hổ xông tới.
Sau khi nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, giơ tay lên, một cái bạt tại sắp rơi xuống.
"Anh họ, anh làm cái gì vậy?" Hứa Khinh Tử và Cao Thúy Ngân vội vàng giữ người đàn ông lại.
"Làm gì hả? Một kẻ vô dụng, bản thân gây chuyện xong vỗ mông bỏ đi, bây giờ còn để lại một cục diện rối rắm cho nhà họ Cao?" Cao Hiệp tức giận mắng.
"Anh họ, anh đừng trách anh rể.
Tất cả là tại người Nhật kia khinh người quá đáng, anh rể mới không nhịn được, tìm người xả giận giúp chúng em" Cao Thúy Ngân giải thích thay cho Dương Kiến Nghiêm.
"Các em không biết là không thể trêu vào người của tập đoàn Yamaguchi à? Hơn nữa còn là cậu chủ của tập đoàn Yamaguchi." Cao Hiệp phẫn nộ nắng: "Vừa về đã gây chuyện, bây giờ tập đoàn Yamaguchi cũng sắp ra tay với nhà họ Cao rồi, các người nói phải làm sao"
"Vậy sao, anh họ? Anh yên tâm, tự tôi có thể giải quyết được." Dương Kiển Nghiêm nói.
"Cậu giải quyết ư? Cậu giải quyết cái rầm ấy! Cậu là cái thá gì mà đòi giải quyết?" Cao Hiệp nhìn chằm chằm Dương Kiến Nghiêm, tức giận nói: "Bây giờ cậu nói thì oai lắm, vừa nãy cậu làm cái gì mà biết mất vậy? Sao không trở về cùng với mấy người Cao Thúy Ngân? Cố tình để người Nhật tới rồi bỏ đi, cậu mới trở về.
Đúng là cái đồ bỏ đi!"
"Tôi có việc nên ra ngoài." Dương Kiển Nghiêm giải thích.
"Có việc nên đi ra ngoài á? Đúng lúc thể? Cố tình có việc vào lúc này rồi đi ra ngoài?" Rõ ràng là Cao Hiệp không tin, anh ta cười nhạt rồi lạnh lùng nói: "Hèn nhát thì chính là hèn nhát, còn cứng miệng!"
Rất rõ ràng, chuyện này này Dương Kiến Nghiêm gây ra.
Mà khi người Nhật tới nhà họ Cao, Dương Kiến Nghiêm trùng hợp không có ở đây, cơn thịnh nộ này, tất nhiên là rơi xuống nhà họ Cao.
Còn Dương Kiến Nghiêm vì có việc nên không ở đây, theo suy nghĩ của Cao Hiệp, anh nhát gan sợ rắc rối, sợ gánh vác trách nhiệm, cho nên không dám hiện thân.
Tất nhiên là cũng rơi phải cái danh đồ hèn nhát.
Ở Nam Hòa, nhà họ Cao không được tính là một gia tộc lớn, thậm chí gia tộc nhỏ cũng không tới, cả gia đình có một bến tàu, cả gia đình dựa vào bến tàu này để sống, giờ chẳng khác nào chặt mất đường sống của họ.
Thoáng chốc, mọi người càng oán hận Dương Kiến Nghiêm.
"Lão thái quân, chẳng phải người Nhật nói chúng ta chứa chấp Dương Kiến Nghiêm sao? Chúng ta cứ thẳng thắn giao Dương Kiến Nghiêm ra, sau đó xin lỗi họ, nói rằng chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, mẹ thấy có được không?" Một người con trai nghĩ ra cách này.
"Nói vớ nói vẩn!"
Ai mà biết Lão thái quân lại quát một tiếng, sau đó mới nói: "Dương Kiến Nghiêm làm thế là vì giúp Cao Thúy Ngân, cậu ta
.