Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 88: Tốt Lên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi Triệu Qúy đi hồi lâu, Trương Nhất Minh nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc chuyện là thế nào!
Ông đây đến với thành ý, còn chuẩn bị xong cả tiền rồi.

Anh lại không nể mặt hả?
Không nể mặt thì cũng thôi, lại còn dạy bảo anh ta này nọ?
Nói cái gì mà có một số người đã được định trước là người mà anh không thể chọc vào?
Chó Nhật!
Có người nào mà anh ta không chọc vào được chứ! Ùm?
Có một số người đã định trước là không thể trọc vào ư?
Đột nhiên Trương Nhất Minh nghĩ ra điều gì đó, sau đó uống hai ngụm rượu, sau đó vẻ mặt nghi hoặc: "Lẽ nào là Dương Kiến Nghiêm?"
Nếu không thì sao Triệu Qúy lại đột nhiên nói câu đấy?
"Cậu Trương, Dương Kiến Nghiêm chính là người mà anh muốn giết hả, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?"
"Tôi nhớ ra rồi, trước đây chẳng phải cậu Trương và Hứa Khinh Tử của nhà họ Hứa từng hẹn hò sao, năm xưa Hứa Khinh Tử đã lấy một thằng nghèo tên là Dương Kiến Nghiêm, còn hại Hứa Khinh Tử bị nhà họ Hứa đuổi đi!"
"Đúng đúng, anh nói vậy làm tôi cũng nhớ ra, năm xưa chuyện này đã trở thành chuyện cười lớn trong giới ở Kinh Hải này!"
"Cậu Trương, người anh muốn giết chính là tên phế vật này à?"
"Đúng thế!"
"Ai ya, cậu Trường, tên phế vật này mà cần tìm cậu Triệu á, này chẳng phải là dùng dao trâu mổ gà à?"
"Anh biết cái rắm, điều mà cậu Trường không hiểu là câu nói lúc cậu Triệu rời đi.


Bây giờ cậu Trương đang nghi ngờ, có phải Dương Kiến Nghiêm đó có hậu trường hay không.

"
"Ha ha ha.

" Vừa nghe thấy cậu này, tên mập kia lập tức ha ha ha cười phá lên.

"Cậu Trương, cậu lo lắng quá rồi, trước đây tôi từng liên lạc với Hứa Khinh Tử, thằng cha kia không chỉ là một thằng vô dụng, anh ta còn là một thằng thần kinh, lúc đó hình như trên bữa tiệc gia tộc của nhà họ Hứa bọn họ, anh ta nói trước mặt mọi người là sản nghiệp ở nước ngoài của
mình phải mấy trăm tỷ đồ"
"Còn có chuyện này nữa hả?" Trương Nhất Minh lặng đi một chút.

"Tuyệt đối chính xác, cậu Trương này cậu không tin đúng không? Thằng cha đấy chỉ là kẻ sống nhờ việc được bao nuôi thôi, nếu cậu Trương không yên tâm thì cứ giao chuyện này cho tôi, tôi tùy tiện tìm hai người giết chết anh ta cho anh.

"
"Thôi bỏ đi, tự tôi làm thì hơn, tôi tự có tính toán trong lòng"
Giờ phút này, lòng Trương Nhất Minh rối như tơ vò.

Sau khi tạm biệt mấy người bạn, anh ta liền đi về nhà.

Kết quả vừa về nhà, anh ta đã nhìn thấy bố mình đang ném đồ, cực kỳ tức giận.

"Bố, bố sao vậy?"
Trương Nhất Minh bị dọa không nhẹ, trong ấn tượng của anh ta, bố luôn là người chín chắn.

ổn trọng, chưa bao giờ tức giận, sao lần này lại tức giận rồi?
"Cậu chủ, bây giờ ông chủ đang rất nóng, cậu đừng động vào ông ấy"
Quản gia Chu ở bên cạnh nhắc nhở.

"Quản gia Chu, bố tôi sao vậy?"
Trương Nhất Minh tò mò hỏi.

"Chẳng phải chúng ta định thâm nhập vào Hải Kinh đúng không, bây giờ tập đoàn kinh tế lớn nhất Hải Kinh sắp sáp nhập vào thương hội nước Chiêm rồi, ông chủ tính gặp mặt một lần, nhưng cậu đoán xem? Ngay cả tòa nhà của thương hội nước Chiêm cũng không vào được.

"
"Này không đúng nhỉ, không phải là chúng ta chưa đủ tư cách đi vào đấy chứ?" Trương Nhất Minh hơi không hiểu.

"Đúng thế, tuy hiện giờ nhà họ Trương không được tính là rất mạnh, nhưng ở Hải Kinh cũng được xếp ở hàng số ít, gặp người phụ trách của thương hội một lát cũng không gặp được, có phải là quá đáng không?"
Cũng chính vì thế, cho nên bố của Trương Nhất Minh mới tức giận như này, ông ta cảm thấy mình đã bị sỉ nhục.

Có đánh chết bọn họ cũng không ngờ, không phải vì bọn họ không có tư cách, mà là vì Vương Kim Siêng biết người nhà họ Trương này không hợp với Dương Kiến Nghiêm, tất nhiên là sẽ không tiếp.


Không chỉ không tiếp, bọn họ muốn cắm rễ ở Hải Kinh, chắc chắn cũng sẽ khó khăn chồng chất.

"Sao Hải Kinh này là thế nhỉ?"
Liên tưởng đến chuyện của bố, lại liên tưởng đến chuyện xảy ra với mình, Trương Nhất Minh nhíu chặt chân mày.

.

Trên mặt viết đầy buồn bực.

Ngoài ra, sau khi Triệu Qúy đi ra, anh ta gọi điện thoại ngay cho Dương Kiển Nghiêm.

"Anh Dương, cái người tên Trương Nhất Minh kia còn mời tội giết anh, đùa gì vậy, anh Dương, có cần tôi bố trí một vài người xử lý Trương Nhất Minh kia không?"
Triệu Qúy gọi điện tới báo chuyện này, Dương Kiến Nghiêm cũng không bất ngờ mấy.

Anh biết, Trương Nhất Minh này sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, chắc chắn muốn giết chết mình, điều duy nhất mà anh không ngờ đó là, người mà anh ta tìm lại là Triệu Qúy.

"Không cần" Dương Kiến Nghiêm lắc đầu: "Chuyện của tôi, anh không cần tham gia"
"Nếu anh Dương có yêu cầu gì, chỉ cần liên lạc với tôi là được.

" Cúp điện thoại của Triệu Qúy xong, Dương Kiến Nghiêm không khỏi bật cười, Trương Nhất Minh này chỉ có vài thủ đoạn thể này thôi à?
Nếu mà chỉ như vậy thì không có gì đáng lo cả.

Vừa cúp điện thoại của Triệu Qúy, Dương Kiến Nghiêm liền nhận được điện thoại của Vương Kim Siêng.

Trong điện thoại, ông ta nói cho Dương Kiến Nghiêm biết, nhà họ Trương muốn liên lạc với thương hội, nhưng đã bị ông ta từ chối rồi.

"Ông từ chối bọn họ làm gì?"
"Hả?" Vương Kim Siêng sửng sốt: "Ông chủ, chẳng phải nhà họ Trương này không hợp anh sao.

"
"Không hợp tôi mà thôi, bọn họ muốn cắm rễ ở Hải Kinh là muốn kiếm tiền, thương hội cũng kiếm tiền, không cần lo chỗ tôi, ông nên làm thế nào thì cứ làm thế đó là được"
Dương Kiển Nghiêm mỉm cười nói.

Chưa bao giờ anh nghĩ sẽ tạo áp lực lên nhà họ Trương trên phương diện này, vì không cần thiết, hơn nữa anh muốn xem xem, nhà họ Trương này tới Hải Kinh là muốn làm cái gì.

Dù sao thì lý lịch của Trần Thanh Hàm, vợ của Trương Nhất Minh cứ làm cho Dương Kiển Nghiêm có một cảm giác kỳ lạ.

"Tôi biết rồi, ông chủ.


"
Có được câu trả lời của Dương Kiến Nghiêm, buổi chiều Vương Kim Siêng liền đi gặp bố của Trương Nhất Minh.

Sau đó lấy lý do buổi sáng phải tiếp một vị khách quan trọng giải thích chuyện vì sao buổi sáng không gặp.

Sau khi gặp Vương Kim Siêng, coi như họ đã chào đỉnh núi ở Hải Kinh, tối hôm đó, nhà họ Trương đã đăng ký công ty.

"Tốt lên rồi!"
Trương Nhất Minh biết được chuyện này thì nở nụ cười.

Từ giờ trở đi, nhà họ Trương đã được tính là đã cắm rễ ở Hải Kinh rồi.

Đợi thu xếp ổn thỏa chuyện trong nhà, anh ta có thể chuyên tâm đi hành Dương Kiến Nghiêm rồi.

"Hứa Khinh Tử, mảnh đất Tây Nam Hoàn của cô đang khai phá đúng không? Hôm nay ông đây cứ không cho cô khai phá đấy!"
Buổi tối sau khi tan làm về nhà, vẻ mặt Hứa Khinh Tử lo lắng.

"Sao thế vợ, sao trông em không vui thế?"
"Đội thi công tạm thời đình công rồi, hôm nay đột nhiên có người của bên xây dựng thành phố tới, nói là công ty chưa hoàn tất giấy tờ, có những mối nguy hiểm về an toàn nên phải đình công"
Bây giờ thi công đang ở thời điểm quan trọng, đình công một thời gian, ngoài thời gian bị kéo dài ra còn thời gian làm chậm hợp đồng nữa, chủ yếu nhất là sẽ tốn tiền.

"Sao lại như vậy?" Dương Kiến Nghiêm nhíu mày.

Mảnh đất ấy được lấy từ chỗ Tập đoàn Thuận Nghiệp, lúc ấy anh đã khai thông tất cả giấy tờ, theo lý mà nói thì sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn gì.

Dương Kiến Nghiêm lạp tức ôm Hứa Khinh Tử vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Vợ yên tâm, chuyện này có là gì? Anh giải quyết cho"
"Anh giải quyết cái gì".

Được Dương Kiển Nghiêm ôm vào lòng an ủi, Hứa Khinh Tử đã vui hơn nhiều rồi, nhưng cô lại trừng mắt liếc anh: "Ngoài biết đánh người ra, anh đừng đi tìm Phan Sơn Đông đánh anh ta nhá.

Em nghĩ tốn ít tiền là có thể giải quyết được"
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.