Trong phòng, ngoài Vân Vũ Phi ra, không ai quen biết Trần Thái Nhật cả, ai nấy đều tỏ vẻ khó hiểu.
Vân Vũ Phi cũng không hiểu gì, cả người sững sờ.
Hình Cường ngồi ở đó, nhíu mày, có cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt.
Trần Thái Nhật nhướng mày nhìn Hình Cường và Ed.
“Hai người cũng có mặt à…”
“Cậu câm miệng!”, Hình Cường đột nhiên kêu lên, khiến mọi người xung quanh ngẩn ra.
Trong này toàn là các quản lý cấp cao của công ty, chắc vẫn chưa ai biết chuyện vừa nãy hắn bị ngã chổng vó ở cửa thang máy.
Bây giờ nhìn thấy Trần Thái Nhật, Hình Cường chỉ sợ anh nói ra chuyện đó.
Giám đốc marketing của công ty bị một cô bé đánh cho te tua, lại còn phải quỳ dưới đất xin lỗi trước mặt mọi người.
Quan trọng là hắn còn ra tay với trẻ con trước.
Các công ty bình thường mà xảy ra chuyện này thì chắc chắn sẽ trở thành scandal, nhà họ Hình vốn dĩ cũng chỉ là kẻ ngoại lai ở Vân Thị.
Bây giờ các cổ đông đều có mặt, nếu để họ biết chuyện này, sợ là hắn cũng mất cái chức giám đốc marketing.
“Bảo vệ!”
Cộp cộp cộp! Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Mấy người mặc đồng phục bảo vệ xông vào.
Hình Cường ra vẻ uy phong của lãnh đạo cấp cao trong công ty, ra lệnh.
“Mau đuổi người này ra ngoài, hôm nay cậu ta đến công ty để gây sự, còn vô duyên vô cớ khiến người khác bị thương, bắt luôn cậu ta đến đồn cảnh sát đi”.
Hình Cường tác oai tác quái ở công ty đã lâu, vừa là cổ đông vừa là quản lý cấp cao, các bảo vệ cũng không dám làm trái lệnh của hắn.
Các nhân viên quản lý khác của tập đoàn Vân Thị cũng không cảm thấy có gì khúc mắc, dù gì họ cũng đều là những người thành công trong giới kinh doanh, thấy Trần Thái Nhật ăn mặc đơn giản như thế, trong lòng cũng có chút khinh thường.
Đúng lúc mấy tên bảo vệ định tóm lấy Trần Thái Nhật.
“Khoan đã!”
Vẻ mặt Vân Vũ Phi khó hiểu.
“Giám đốc Hình, anh làm cái gì vậy?”
“Sếp Vân, cô không biết đâu, cái tên này có vấn đề về thần kinh đấy! Vừa rồi nhân lúc bảo vệ lơ là, cậu ta còn lén dẫn một cô bé lẻn vào công ty gây sự!”
Hình Cường sợ Vân Vũ Phi hỏi kĩ quá, liền đổ mọi tội lỗi lên đầu Trần Thái Nhật.
“Bọn họ chặn đường tôi, giả vờ bị tôi va phải, rồi bắt đền tôi mười nghìn tệ! Cái tên này còn nằm ì dưới đất đòi tiền tôi, con bé kia còn to mồm nói nếu không đưa tiền sẽ kiện tôi kìa!”
“Cô cũng biết nhân phẩm tôi mà, danh tiếng của quản lý cấp cao tập toàn Vân Thị sao có thể bị hủy hoại bởi loại người này chứ, phải đuổi ngay bọn họ ra ngoài!”
Nghe Hình Cường kể lể, sắc mặt Vân Vũ Phi ngày càng khó coi.
Gây sự? Mười nghìn tệ?
Một người có thể xóa sổ hai gia tộc giàu có ở An Thành là nhà họ Lôi và nhà họ Tần trong một nốt nhạc mà thiếu mười nghìn tệ sao?
Thậm chí cô còn nghi ngờ, nếu có mười nghìn tệ rơi dưới đất, Trần Thái Nhật còn chẳng có hứng cúi xuống nhặt ấy.
Đáng giận hơn là tên khốn Hình Cường này còn nói cô bé đi cùng anh vu cáo đòi kiện hắn.
Đó là Vân Sở Sở, là cháu ruột của cô, một trong những người thừa kế của nhà họ Vân đấy!
Cả tập đoàn Vân Thị cũng có phần của cô bé, nói cô bé là cô chủ nhỏ của tòa nhà này cũng không quá.
Hơn nữa cô bé mới học lớp bốn.
Đúng là muốn chửi bậy mà phải kìm lại.
Ánh mắt Vân Vũ Phi nhìn Hình Cường chẳng khác gì nhìn một tên biến thái.
“Hình Cường… anh chờ chút đã”.
Vân Vũ Phi còn chưa nói xong.
Cửa phòng làm việc lại mở ra, Vân Sở Sở thò cái đầu nhỏ vào, khuôn mặt đáng yêu nhìn mọi người vẻ khó hiểu.
Hình Cường cuống đến mức nhảy dựng lên, hét lớn: “Chính là con bé này, hai người họ là cùng một giuộc! Bảo vệ đâu, còn ngơ ra đó làm gì? Mau đuổi hai đứa thần kinh này ra ngoài”.
Vân Sở Sở đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn một lượt đám người, lúc nhìn thấy Vân Vũ Phi, ánh mắt cô bé đột nhiên dừng lại, cười toe toét.
“Dì ơi!”
Không khí trong phòng lập tức đóng băng.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đều quay sang nhìn Vân Vũ Phi.
Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả các quản lý cấp cao có mặt ở đây, chỉ có cô là nữ.
Lần này thì to chuyện rồi.
Hình Cường như bị hóa đá, không hiểu chuyện gì xảy ra, hết nhìn Vân Vũ Phi lại nhìn Vân Sở Sở.
Hình như… cũng hơi giống nhau.
Dì là sao?
Tổng giám đốc của tập đoàn Vân Thị là dì của con nhóc này?
Thế chẳng phải con nhóc này là người của nhà họ Vân sao…
Vừa nghĩ đến đây, Hình Cường đột nhiên cảm thấy sau lưng túa mồ hôi lạnh, chỉ muốn đào cái hố rồi tự chôn mình.
Vân Vũ Phi dở khóc dở cười, lắc đầu.
“Sở Sở, sao cháu lại đến đây? Dì đang họp mà”.
“À! Cháu thấy chú qua đây nên mới đi theo, không có gì đâu ạ, cháu sang phòng bên chơi máy tính đây”.
Nói xong liền đi mất.
Không khí trong phòng họp như nén một quả bom, tất cả các quản lý cấp cao Vân Thị đều nhịn cười, ai cũng sắp không nhịn nổi, bờ vai rung rung.
Tuy điều hòa mở mát lạnh, nhưng trán Hình Cường vẫn không ngừng chảy mồ hôi ròng ròng.
“Chuyện đó… sếp Vân…”
“Đó là cháu ngoại tôi, Vân Sở Sở, một trong những người thừa kế của tập đoàn Vân Thị. Hình Cường, anh ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với anh về chức vụ giám đốc của anh”.
Hình Cường hết hy vọng hoàn toàn, ngã ngồi xuống ghế. Lần này thì đụng phải họng súng thật rồi, còn là súng trường, một viên chết luôn.
Tất cả các quản lý cấp cao đều nhìn hắn như một thằng ngốc.
Ừ, đúng là cũng giống thật.
Đúng lúc này, một người bất ngờ lên tiếng.
“Tổng giám đốc Vân, tôi hy vọng giám đốc Hình có thể tiếp tục tham gia cuộc đàm phán của chúng ta”.
Gã Tây Ed dùng tay xoắn mấy sợi tóc trên đầu, nói với giọng điệu đùa cợt.
Tất cả các quản lý cấp cao của tập đoàn Vân Thị, bao gồm cả Vân Vũ Phi, đều tỏ vẻ không thể tin được.
Cái gã Ed này nói có ẩn ý cả đấy.
Việc làm ngày hôm nay của Hình Cường rõ ràng đã khiến hắn mất sự tin tưởng của Vân Vũ Phi, chức vụ cũng không giữ được.
Nhưng gã Ed này lại công khai ra mặt, muốn giữ Hình Cường lại để đàm phán.
Nếu dùng mối quan hệ quốc tế để so sánh thì chẳng khác gì Mễ Quốc can thiệp trực tiếp vào việc điều chuyển nhân sự của Hoa Quốc.
Nhưng Ed lại rất tự tin.
Đàm phán đến hiện giờ, tất cả mọi người đều nghĩ tới tình hình vừa nãy.
Rất có khả năng Vân Thị sẽ bị tập đoàn Tây Thụy cưỡng chế khống chế cổ phần.
Sự việc của Hình Cường đúng lúc cho gã Ed một cơ hội để lập uy cho tập đoàn Tây Thụy.
Sắc mặt Vân Vũ Phi lạnh lùng.
“Anh Ed, hình như đây là chuyện nội bộ của công ty chúng tôi thì phải”.
“Tổng giám đốc Vân, hình như cô cũng không còn lựa chọn nào khác thì phải, dù gì số vốn của tập đoàn Tây Thụy chúng tôi là cơ hội duy nhất để Vân Thị sống sót. Cô vẫn nên nể mặt tôi thì hơn”.
Tất cả mọi người phía tập đoàn Vân Thị đều im lặng.
Gã nói đúng sự thật.
Vân Thị quả thực đã rơi vào đường cùng về mặt tài chính.
Hình Cường ở bên kia cảm động đến phát khóc, nước mắt nước mũi nhìn Ed.
“Anh Ed, cảm ơn sự ủng hộ của anh và tập đoàn Tây Thụy”.
“Hình, anh yên tâm đi, sau này ở công ty, anh chính là người bạn tốt nhất của tập đoàn Tây Thụy chúng tôi, cá nhân tôi cảm thấy, tập đoàn Vân Thị đang thiếu một phó giám đốc như anh”.
Hình Cường gật đầu lia lịa, vẻ mặt nhìn các quản lý cấp cao cũng thay đổi, bỗng chốc trở nên tự tin hẳn.
Đây gọi là lội ngược dòng.
Vốn dĩ hắn đắc tội Vân Vũ Phi, tưởng rằng mình sắp mất chức.
Kết quả lại được cổ đông lớn tương lai là tập đoàn Tây Thụy nhìn trúng, điều này chẳng khác gì hắn được đề bạt công khai.
Biết chọn đội mới là quan trọng nhất!
Hình Cường bỗng chốc có chi viện mạnh nhất, lưng liền thẳng hẳn lên.
Đúng lúc này, Trần Thái Nhật chậm rãi bước về phía bàn họp, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vân Vũ Phi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hình Cường lập tức ra vẻ chủ nhân, châm chọc nói.
“Oắt con! Đây là cuộc họp quan trọng, chỉ có những quản lý cấp cao như tôi mới được tham gia, cho dù cậu quen biết sếp Vân thì cũng không có tư cách, công ty sắp thay đổi người nắm giữ cổ phần rồi”.
Trần Thái Nhật thản nhiên lên tiếng: “Ồ? Thay đổi kiểu gì? Lẽ nào tập đoàn Vân Thị không phải nhà họ Vân làm chủ nữa sao?”
“Ha ha ha! Cậu điếc à? Vừa rồi anh Ed đã nói rồi, hai trăm bốn mươi triệu tệ, một nửa cổ phần của Vân Thị sẽ được nhượng lại cho tập đoàn Tây Thụy, nhà họ Vân không đảm đương nổi nữa rồi”.
Trong số các quản lý cấp cao cũng có người ủng hộ nhà họ Vân, nhưng Ed đang ở đây, họ cũng không dám đắc tội “cổ đông lớn” tương lai. Rất nhiều người chỉ đành siết chặt nắm tay, nhìn Hình Cường đang vênh váo.
Ed tỏ vẻ đã nắm chắc phần thắng, hơi ngửa người ra sau, bắt đầu thong thả xoay chiếc bút máy hàng hiệu trong tay.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Phi hơi mệt mỏi, dường như cũng không muốn tranh cãi thêm nữa.
Trần Thái Nhật ngồi trên ghế, nhìn tên người Tây đang dương dương đắc ý và Hình Cường đang cáo mượn oai hùm, tỏ vẻ khó hiểu.
“Hai trăm bốn mươi triệu tệ nhiều lắm sao?”
- -------------------