Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 160: Cứu Ninh Yên Nhiên





Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Ninh Yên Nhiên vốn đang nhắm mắt bỗng cả người run rẩy.

Đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, giống như trăng sáng xua tan mây mù, sáng rực như sao.

Cô ta mừng đến phát khóc, mang theo khát vọng sống sót trong tuyệt cảnh, lại mang theo vui mừng khi giấc mơ thành sự thật.

“Sư… phụ?”
Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu.

“Ừ, là tôi đây, nếu không còn có thể là ai chứ?”
Trần Thái Nhật ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Yên Nhiên, tay phải dùng sức, ôm cô ấy vào lòng, nói hơi áy náy.

“Yên tâm đi, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa”.

Đôi tay thon nhỏ trắng nõn, lặng lẽ ôm lấy cổ Trần Thái Nhật.

Ninh Yên Nhiên vùi đầu vào lồng ngực Trần Thái Nhật, làm nũng dụi dụi, khóe miệng nở nụ cười, dường như đang thả lỏng tinh thần sau khi mệt mỏi quá độ, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Sư phụ… vừa rồi con nhớ sư phụ lắm”.

Trần Thái Nhật ôm chặt người đẹp trong lòng, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía hai người Thiên Mã và Địa Hổ.

Không nhìn thì thôi, anh vừa liếc nhìn, Thiên Mã và Địa Hổ bỗng nhiên rùng mình.


Ánh mắt Trần Thái Nhật dường như có thể xuyên thẳng trái tim.

“Hai người chúng mày do ai sai khiến?”
Địa Hổ nghe thấy thế, khuôn mặt tỏ vẻ vui mừng điên cuồng.

“Là anh ta! Anh ta là người của Thiên Bộ, cao hơn tôi một cấp! Từ lên kế hoạch đến tổ chức, tất cả đều do một tay anh ta, tôi chỉ là một chân chạy vặt thôi!”
Thiên Mã lập tức chửi bậy luôn.

“Tiên sư! Anh nói cái gì đấy?”
Quyết tâm và năng lực chấp hành bán đứng đồng đội của Địa Hổ đúng là tích cực quá mức tưởng tượng.

“Chính là anh ta, anh Trần, anh ta mới là kẻ đầu sỏ, tôi chỉ là một kẻ chạy vặt mà thôi, thực ra tôi không biết gì cả, chỉ là lính đánh thuê uống say cầm tiền làm việc cho anh ta thôi”.

Thiên Mã sợ hãi quá độ, không nhịn được nuốt nước bọt.

“Thằng chó Địa Hổ này, mày dám bán đứng cả bạn bè, đúng là vô liêm sỉ!”
Thấy Trần Thái Nhật không ra tay ngay lập tức, Địa Hổ đâu còn quan tâm được nhiều như vậy, thao thao bất tuyệt thể hiện khát vọng được sống của mình.

“Anh Trần, anh hãy tha cho tôi đi, thực sự là tôi không biết gì cả, tôi chỉ là một cái đuôi vô giá trị mà thôi, chuyện này tôi cùng lắm cũng chỉ là một tòng phạm”.

Trần Thái Nhật nhíu mày, sau đó gật đầu.

“Ừ, nếu mày đã không biết gì…”
Địa Hổ mặt đầy râu kích động đến mức run rẩy, cảm nhận được tia sáng hy vọng.

“Đúng đúng! Tôi không biết gì cả, anh tha cho tôi đi!”
“Vậy mày đi chết đi, cung cấp tình báo thì một người sống là đủ rồi”.

Địa Hổ trợn to hai mắt, mở miệng chửi: “Mẹ kiếp, mày…”
Còn chưa nói xong, tay trái Trần Thái Nhật đột nhiên giơ ra, năm ngón tay chụm lại, làm động tác thu vuốt.

Một luồng gió mạnh bỗng nổi lên, tay Trần Thái Nhật dường như có lực hút rất lớn, Địa Hổ không kịp phòng bị, lập tức bị hút qua đó.

Bả vai gã rắc một tiếng, đã bị năm ngón tay của Trần Thái Nhật chụp trúng, không động đậy được.

Ánh mắt Trần Thái Nhật lạnh như băng, nhìn gã như nhìn người chết.

“Trước khi vào, tao đã nghe thấy hết những lời mày nói với Yên Nhiên”.

Lúc nói, năm ngón tay anh bỗng dùng sức.

Địa Hổ đột nhiên cảm thấy xương cốt cơ bắp toàn thân đau đớn như sắp phát nổ, đến hét cũng không hét nổi, cả người co quắp.

Rắc rắc rắc.

Đột nhiên, cả người Địa Hổ như bị một sức mạnh vô hình nào đó ép xuống, gãy vụn từng chút một rồi co lại.

Trần Thái Nhật lạnh lùng hừ một tiếng, xòe ngón tay ra.


Bịch.

Một tiếng động rơi xuống đất, xương cốt cơ thể Địa Hổ gần như đã bị ép thành một người lùn, cả người vặn vẹo, chết thẳng cẳng.

Thiên Mã đứng bên cạnh, mồ hôi vã ra như tắm.

Hắn đã biết tại sao tổ chức lại bảo không được cứng chọi cứng với Trần Thái Nhật.

Hắn nhìn Trần Thái Nhật ra tay với Địa Hổ, trong lòng vui mừng như điên, định nhân lúc hai người đang đánh nhau, thì nhanh chóng chạy trốn.

Nhưng chẳng ngờ, chỉ trong chớp mắt, Địa Hổ đã bị tiêu diệt.

Cho dù giết một con gà cũng không đến mức nhanh như vậy chứ?
Bây giờ, cho dù muốn chạy, thì chân hắn cũng đã nhũn ra, cả người run rẩy.

Đường đường là cao thủ hạng chín mà không còn chút sức lực phản kháng nào.

Ánh mắt Trần Thái Nhật bình thản, ngón tay đột nhiên búng nhanh như chớp.

Thiên Mã hét lên, lồng ngực và tay chân bỗng bị đánh mạnh, phịch một tiếng nhũn người ngã xuống đất.

“Tao tiêm cho mày một mũi dự phòng trước, nếu mày dám có suy nghĩ bố láo nào, thậm chí muốn tự sát, thì tao sẽ cho mày ngay một viên Nhân Trùng Thảo, mày cứ liệu hồn”.

Vừa nghe đến ba chữ “Nhân Trùng Thảo”, sắc mặt Thiên Mã đã tỏ vẻ tuyệt vọng.

Cá nằm trên thớt, lần này mãi mãi không lật nổi người nữa rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng phanh xe.

Không đến một phút, cộp cộp cộp, một đám người xông vào.

Rầm rầm.

Cánh cửa bị chân dài của Tề Vũ đá bay, Hà Cuồng dẫn đầu, cầm đao trúc trong tay lao vào như gió, vung lên hai cái.

“Kẻ nào dám cản đường!”
Xung quanh im phăng phắc, vô cùng lúng túng.

Những kẻ nên nằm xuống đều đã ở dưới đất cả rồi.

Lâu Địch, Genko theo sát phía sau, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.

Trần Thái Nhật bất lực lắc đầu.

“Tề Vũ, Genko về khách sạn với tôi, Hà Cuồng…”
“Đại ca! Nhiệm vụ gì thế?”
“Anh ở lại, dọn dẹp chỗ này với gia chủ Lâu, đừng khiến người dân quanh đây hoảng sợ”.

Vừa nghe đến là nhiệm vụ quét dọn, Hà Cuồng lập tức ỉu xìu.


Ngược lại, trong lòng Lâu Địch rất bình tĩnh.

Trần Thái Nhật quả nhiên đã giết kẻ xấu trong thời gian ngắn nhất, lần này thì hay rồi, không có cao thủ đánh nhau, cũng không có nguy hiểm, quét dọn thì tốt, vừa an toàn vừa thoải mái.

Lâu Địch nở nụ cười, vui vẻ gật đầu.


Trong phòng, Thiên Mã bị Tề Vũ lôi vào nhốt trong căn phòng cách vách.

Trần Thái Nhật ôm Ninh Yên Nhiên vẫn mặc y nguyên quần áo cũ đang ngủ, bước vào phòng ngủ lớn được trang trí rất ấm áp.

Chắc chắn trước đó phải đối mặt với hai cao thủ, cô nhóc này quá căng thẳng, vừa nằm trong lòng Trần Thái Nhật, thoát khỏi nguy hiểm liền ngủ ngay được.

Trần Thái Nhật nhìn Ninh Yên Nhiên trong lòng, thầm thề rằng, sau này phải cho đồ đệ này thứ gì đó phòng thân mới được, nếu không ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ.

Ninh Yên Nhiên trong lòng anh da trắng như ngọc, tóc xõa trên mặt, miệng nhỏ hơi hé, hơi thở đều đặn, lồng ngực phập phồng.

Tuy vóc dáng yêu kiều, bộ ngực cao vút, nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Anh nhẹ nhàng bước đến bên giường, chìa tay ra ôm eo, đầu tiên cởi giày, sau đó khẽ đặt cô ấy xuống giường.

Đột nhiên, người đẹp trong lòng cau mày, bàn tay dùng sức, giống như một con gấu túi, ôm chặt lấy cổ Trần Thái Nhật, không chịu buông ra.

“Lũ khốn kiếp này… sư phụ tôi sẽ không tha cho các người đâu!”
Ninh Yên Nhiên lẩm bẩm, vẻ mặt nhăn nhó, đôi chân trắng nõn căng cứng thẳng đờ, dường như đang gặp ác mộng.

Trần Thái Nhật nhất thời không dám động đậy, chỉ có thể giữ nguyên tư thế này.

Anh nghĩ một lát, chẳng còn cách nào khác, đầu tiên nhẹ nhàng đặt Ninh Yên Nhiên lên giường, sau đó anh cũng nhấc nửa cái chân gác lên cạnh giường, cứ thế bị ôm cổ, không nói được lời nào.

Trong giấc mơ, thỉnh thoảng Ninh Yên Nhiên lại rúc vào lòng Trần Thái Nhật, giống như một chú mèo nhỏ đã tìm được nhà.

“Sư phụ, sau này sư phụ đừng rời xa con nữa, được không?”
Trần Thái Nhật trầm mặc một giây.

“Được”.

- -------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.