Ngay lúc lúc đầu ngón trỏ của Trần Thái Nhật gần như chạm vào phía sau đầu của Hồ Cửu Phong thì giọng nói vô cùng dõng dạc vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều có phản ứng khác nhau.
Phùng Tinh Kiếm tỏ vẻ kinh ngạc và vô cùng tôn kính.
Đám tướng sĩ của nhà họ Phùng tản ra đứng bên cạnh không nói một lời, quỳ một chân xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lúc này Hồ Cửu Phong đã trở thành kẻ tàn phế, mặt đầm đìa mồ hôi, đau tới mức toét mắt, nhưng khi nghe thấy giọng nói này thì gần như thốt lên vui mừng hớn hở.
Trần Thái Nhật bĩu môi, không ra đòn chí mạng với Hồ Cửu Phong.
Rầm!
Anh ném quản gia nhà họ Phùng xuống đất tựa như một con chó chết rồi nghiêm túc nhìn lối vào của nhà họ Phùng ở phía trước.
Cót két!
Rầm.
Cánh cổng màu đỏ thẫm từ từ mở ra.
Một nhóm người đi ra trước tựa như thuỷ triều.
Ngay sau đó một nhóm vệ sĩ tay cầm súng bước ra.
Tiếp đó, người trung niên cao lớn oai phong khoác trên mình chiếc áo choàng ấm áp sang trọng, bước đều bước ra trước cửa.
Trần Thái Nhật cười mỉm.
“Gia chủ Phùng, tôi còn cho rằng ông không muốn ra cửa đón khách chứ”.
Người tới không phải ai khác mà chính là Phùng Lương Tông - gia chủ nhà họ Phùng, gia tộc đứng đầu Hoa Hạ!
Với quyền lực ngất trời, lịch sử lâu đời và địa vị có một không hai.
Tất cả nhưng thứ đó của nhà họ Phùng ở Hoa Hạ đều tập trung trên người đàn ông trung niên cao lớn hùng dũng trước mặt này.
Con trai của ông ta là Phùng Tinh Kiếm hết sức lo sợ, nhanh chóng tiến lên hành lễ.
“Bố ơi! Anh Trần anh ta...”
Phùng Lương Tông tỏ vẻ bình tĩnh, ông ngăn con trai mình lên tiếng rồi chuyển sự chú ý qua Trần Thái Nhật.
“Người trấn giữ Tây Cực là khách mà nhà họ Phùng mời còn không được, sao con lại có thể tiếp đãi thiếu chu đáo như vậy! Lính nhà họ Phùng, lui về đi!”
Gia chủ ra lệnh thì tựa như sấm trời, mọi người nhà họ Phùng không dám phản bác.
Ở ngoài cổng, mấy trăm lính tinh nhuệ của nhà họ Phùng chợt tản ra như thuỷ triều.
Chỉ để lại mười mấy lính canh gác ở hai bên cổng.
Phùng Lương Tông – gia chủ nhà họ Phùng lại chắp tay chào Trần Thái Nhật.
“Cậu Tây Cực, bên ngoài không phải nơi để nói chuyện, chi bằng tới phòng tiếp khách của nhà họ Phùng để bàn bạc thêm, cậu thấy thế nào?”
Trần Thái Nhật nhướng mày.
“Đi thôi, vào uống trà, hôm nay bị chọc tức một hồi nên tôi khát rồi”.
“Mời”.
Theo sự dẫn đường của gia chủ nhà họ Phùng là Phùng Lương Tông - người đường đường là tộc trưởng của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, Trần Thái Nhật dẫn theo ba hồng nhan tri kỉ nghênh ngang bước vào cổng nhà họ Phùng – được xem như nơi cấm kỵ.
...!
Gọi là phòng tiếp khách nhưng thật ra không đúng lắm.
Một phòng tiếp khách bất kỳ của nhà họ Phùng cũng có thể so được với một hội trường lớn.
Nhưng để thể hiện sự hoành tráng, nhà họ Phùng còn dùng xe đưa đón trong trang viên, dẫn Trần Thái Nhật tới một biệt thự tiếp khách nằm độc lập giữa khu nhà.
Đây biểu thị cho sự thân thiện, cũng là lời nhắn “tôi không có ý xấu với bạn”.
Suy cho cùng, nếu bản thân đón khách trong một ngôi nhà riêng tư hơn thì sẽ mang đẳng cấp cao nhất.
Phùng Lương Tông vừa tiến vào biệt thự thì lập tức có mấy chục nữ giúp việc xinh đẹp tiến tới, mang nước ấm đến để chủ nhà và khách rửa tay.
Phòng tiếp khách nhỏ trong biệt thự có thể chứa mấy chục người nói chuyện phiếm.
Không lớn không nhỏ, vừa đủ.
Ngoại trừ Genko khăng khăng đứng phía sau Trần Thái Nhật, thì Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhuỵ ngồi trên ghế người thân của khách.
Chủ và khách đều ngồi xuống.
Phùng Lương Tông đánh giá “hai viên ngọc tài năng” có tiếng ở thành phố Yến Kinh thì không khỏi mỉm cười.
“Cậu Tây Cực thật có phúc”.
Trần Thái Nhật không thể phủ nhận nên đành lắc đầu.
“Chỉ là có duyên mà thôi, dù gì tôi cũng rất đẹp trai”.
Lời nói không mấy nghiêm túc như vậy nhưng Phùng Lương Tông cũng không cho là ngang ngược.
“Cậu Trần, nhà họ Phùng chúng tôi luôn kính nể tứ thần, trước đó không biết cậu đích thân tới Yến Kinh, không thể xác định danh tính nên không đón tiếp cậu từ xa được, thật xin lỗi”.
Nói xong, Phùng Lương Tông hơi khom người.
“Vậy giờ sao mấy người lại xác định tôi là Tây Cực?”
Phùng Lương Tông cười gượng.
“Cậu chỉ dựa vào cơ thể thép của mình làm gãy tay con trai tôi, chỉ nói về khí thế này, tư thế này của cậu cũng tựa như mặt trời tái sinh và chiếu rọi mọi người!”
“Đông Tuyệt đã trung niên rồi nên hình tượng không hợp.
Bắc Minh là họ hàng của nhà họ Phùng, đương nhiên tôi sẽ không nhận lầm, vậy chỉ còn chừa lại một khả năng là cậu Tây Cực rồi!”
Trần Thái Nhật nghe xong lý do thoái thác thì nhướng mày.
Mẹ nó.
Quả nhiên gia chủ của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ là một con cáo già nghìn năm xảo quyệt, lươn lẹo.
Lần này rõ ràng Trần Thái Nhật tới cửa nhà họ Phùng là để hỏi tội họ.
Lão già Phùng Lương Tông này trước hết thì tâng bốc, bày tỏ thiện ý rồi sau đó âm thầm lôi tên họ hàng Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên ra.
Vậy có ý gì?
Tuy Trần Thái Nhật là tứ thần của Hoa Hạ, địa vị cực cao nhưng gia tộc tôi cũng không yếu, cũng có một người đang ở vị trí trên cao là Bắc Minh.
Lần này, nghệ thuật đàm phán của Phùng Lương Tông đã được thể hiện ra một cách tinh tế.
Nói thật thì trước giờ Trần Thái Nhật chưa từng có ý nghĩ muốn phá nhà họ Phùng thành từng mảnh.
Không phải vì sự tồn tại của Bắc Minh hay là quyền lực của gia tộc đứng đầu.
Mà nguyên nhân chỉ có một, nhà họ Phùng là công thần của Hoa Hạ.
Nghìn năm đằng đẵng của Hoa Hạ không dễ dàng gì có được hoà bình thịnh vượng như ngày hôm nay.
Do đó, những cá nhân, gia tộc, nhà giàu đã cống hiến vì sự ổn định của ngày hôm nay đều đáng được tôn trọng.
Năm đó tổ tiên nhà họ Phùng, ông nội đã qua đời của Phùng Lương Tông là Phùng Thiên Hùng.
Vào thời khắc khó khăn nhất ông ta đã nhập ngũ hết lòng vì tổ quốc và với lượng của cải ngập trời thuộc hạng năm của Cửu Châu, ông ta đã quyên góp hết thảy để hỗ trợ Hoa Hạ đánh thắng trận chiến trường kỳ cực kỳ quan trọng.
Sau đó trong chiến dịch chiêu binh của quốc gia, ông ta đã hy sinh vì đất nước.
Với công lao này, ai cũng sẽ thấy kính nể.
Biểu cảm Trần Thái Nhật dần trở nên nghiêm túc.
“Gia chủ Phùng, tất nhiên ba người tri kỉ của tôi xông vào cửa nhà họ Phùng là không đúng, nhưng khi ra tay với lính nhà họ Phùng thì đều biết điểm dừng, không gây hại tính mạng ai cả, có đúng không?”
Phùng Lương Tông nhìn Phùng Tinh Kiếm ở phía sau, cậu chủ Phùng gật đầu.
“Lời cậu Tây Cực nói không sai”.
“Nhưng nhà họ Phùng đã bắn mười nghìn mũi tên, xém chút khiến ba hồng nhan tri kỉ của tôi gục tại chỗ, việc làm nguy hiểm như này tôi không thể nào làm thinh được”.
Phùng Lương Tông lộ vẻ chần chừ, im lặng không nói rồi chuyển dời mắt nhìn Hồ Cửu Phong hai tay đã bị băng bó đang quỳ dưới đất ở bên cạnh.
Lúc này, quản gia nhà họ Phùng ngay cả thở mạnh cũng không dám, đầu cúi đến mức muốn chạm đất.
Trần Thái Nhật mỉm cười.
“Nhưng mà những chuyện này vẫn là phụ”.
Phùng Lương Tông sững sờ.
“Sao cơ? Nhà họ Phùng còn có chỗ nào xúc phạm tới cậu à?”
Trần Thái Nhật thả lỏng hai tay và nhướng mày.
“Còn hơn xúc phạm nữa ấy! Nhà họ Phùng mấy người căn bản là muốn lấy mạng tôi!”
Phùng Lương Tông cực kỳ hoảng sợ, lộ vẻ mờ mịt.
“Sao cậu lại nói như vậy?”
Trần Thái Nhật quan sát kĩ một hồi, Phùng Lương Tông mà Phùng Tinh Kiếm ở cạnh tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Thật không? Vậy tôi phải nói rõ về nó vậy”.
Kế tiếp anh kể sơ qua về quá trình mình bị bắt cóc.
“Cho nên, dựa theo mấy lời mà tôi nghe được khi ở trong quan tài sắt thì người đầu tiên muốn giết tôi, ngoại trừ tên Hồ Cửu Phong này ra thì còn có một người nữa là ‘Nhị trưởng lão’ của nhà họ Phùng mấy người”.
Trần Thái Nhật không hề khách khí, uống một ngụm trà đặt ở đầu bàn.
“Sao thế? Hay là lôi tên Phùng Chính Nghĩa kia ra đây đối chất với chúng tôi, xem tôi có nói oan nhà họ Phùng mấy người hay không?”