Trần Thái Nhật vội vàng nói.
“Hôm nay em đẹp lắm”.
Đây chính là câu trả lời chuẩn mực vạn năng.
Bất kể phụ nữ nói cái gì, chỉ cần khen cô ấy đẹp thì chắc chắn tiếp theo là đáp án mà mình muốn.
Trần Thái Nhật đã chuẩn bị sẵn sàng để đi tắm trước.
Vân Vũ Phi mỉm cười, gương mặt ngây thơ và quyến rũ.
Một lát sau, cô bỗng nhiên bật cười.
“Tiếc là em quên mất, hôm nay là một ngày đặc biệt…”
Đùng đùng đùng!
Trần Thái Nhật lập tức có cảm giác giống như anh bị người ta đập vào đầu ba lần bằng chiếc búa tạ nặng năm trăm cân.
Sấm sét giữa trời quang à?
Chính xác là năm loại sét đánh vào đầu.
Bầu không khí tốt như vậy, cảm giác tốt như vậy, người đẹp ở trước mặt cũng đã chủ động nói bằng lòng.
Kết quả là lại đến ngày đèn đỏ!
Điều quan trọng nhất là, đường đường là chiến thần của Hoa Hạ lại không có cách nào vượt khó để tiến lên… Không phá được cái cửa ải này!
Khuôn mặt vui sướng của Trần Thái Nhật biến thành vô cùng tuyệt vọng trong nháy mắt.
Vân Vũ Phi nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt của Trần Thái Nhật thì trên mặt chứa đầy yêu thương.
Cô ôm chầm lấy eo của Trần Thái Nhật.
“Anh Thái Nhật… Em xin lỗi mà, thật sự là không đúng dịp, hai ngày sau, anh đến nhà em ở… được không?”
Tâm hồn vốn dĩ đang héo úa bỗng nhóm lên một tia hi vọng trong nháy mắt.
Hai ngày thôi mà, anh chờ được!
Trần Thái Nhật đổi thành dáng vẻ oai phong lẫm liệt ngay lập tức.
“Ôi, hai ngày sau, cơ thể của em còn chưa hồi phục tốt mà”.
Biểu cảm của Vân Vũ Phi rất ngọt ngào.
“Ba ngày nữa anh đến, sau đó anh ở lại đây một tuần để chơi với con gái”.
Suýt nữa thì Vân Vũ Phi nghẹt thở một hơi.
Cô trợn mắt nhìn anh!
Anh đến là vì muốn chơi với con gái sao?
Ôi, đàn ông.
Dù sao thì hai người cũng là cặp đôi yêu đương nồng cháy tạm xa nhau, tình nồng ý đậm.
Rửa mặt xong thật nhanh, Trần thái Nhật nhìn Vân Vũ Phi trùm áo choàng tắm lên, lập tức thấy thoải mái trong lòng.
Nếu như trên thế giới này có nữ thần.
Vậy thì Vân Vũ Phi chính là người đó.
Dáng vẻ, khí chất, vóc dáng, tính cách, từng thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Lúc này, bạn gái mang theo một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt, tựa như một nụ hoa của tiên nữ đang chớm nở.
“Anh Thái Nhật, em có đẹp không?”
Trần Thái Nhật dùng hành động để bày tỏ, anh duỗi bàn tay ra.
Thân hình mềm mại của cô gái đã nằm gọn trong lòng.
Da thịt của hai người tiếp xúc nhau, lập tức cơ thể Vân Vũ Phi giống như bị điện giật, rung động nhẹ nhàng.
Mặc dù không thể “tiến quân thần tốc” nhưng vẫn có thể thân mật với nhau mà!
Trần Thái Nhật đặt một nụ hôn thật sâu lên khuôn mặt của Vân Vũ Phi.
Nhiệt độ cơ thể của đối phương tăng cao trong nháy mắt.
“Chúng ta đi ngủ sớm một chút đi”.
Vân Vũ Phi vừa định đáp lại một tiếng.
Cốc cốc cốc!
Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập.
Suýt nữa thì Trần Thái Nhật đã chửi toáng lên.
Con mẹ nó, trước có sói sau có hổ, ngủ một giấc thôi mà, có để cho người ta ở cùng với bạn gái hay không vậy.
Nhưng bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng khóc tủi thân.
“Bố! Mẹ! Hai người ở trong phòng sao? Con sợ lắm!”
Được lắm!
Tức giận gì đó lập tức không còn quan trọng nữa.
Vừa mở cửa, Vân Sở Sở mặc áo ngủ phim hoạt hình, chạy thẳng vào, thoáng cái đã nhào vào trong lòng Trần Thái Nhật.
“Hu hu hu! Bố ơi, con mơ thấy bố lại bỏ rơi con, con sợ muốn chết!
Anh vội vàng nhẹ nhàng an ủi.
Vân Vũ Phi cũng bất đắc dĩ ôm lấy con bé.
“Sở Sở đừng sợ, bố mẹ đều ở đây mà”.
Vân Sở Sở bướng bỉnh lắc đầu.
“Không, con muốn ngủ cùng bố và mẹ cơ”.
Trần Thái Nhật sững sờ, anh và Vân Vũ Phi liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Một đêm tình cảm mãnh liệt biến thành một đêm ấm áp trong nháy mắt.
...!
Ở nhà họ Vân hai ngày liên tiếp, con gái càng ngày càng không muốn rời xa bố.
Cho đến khi Trần Thái Nhật đồng ý dẫn cô bé đi thăm ông bà nội và cô, cô con gái nhỏ mới tràn đầy vẻ phấn khởi, quyết định ra ngoài.
Anh dẫn theo Vân Sở Sở, xuất phát đi đến nhà họ Thẩm.
Vân Sở Sở đã ở thành phố An Thành lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé phát hiện còn có một căn biệt thự tráng lệ đến thế.
Hơn nữa còn là nơi ở của bố.
Cứ như cô bé đang được dạo chơi trong công viên lớn.
Ông Thẩm và bà Thẩm đã đứng ở cửa chào đón đứa cháu gái này từ sớm.
Hai người luôn đối xử với Trần Thái Nhật như con đẻ của mình, Vân Sở Sở chính là cháu gái ruột của họ, không ai dám nói là không phải.
Vân Sở Sở lần đầu gặp ông Thẩm và bà Thẩm nên vẫn hơi hồi hộp, nhưng Thẩm Mộng Hàm lại rất thích trẻ con.
Vân Sở Sở vừa đến, Thẩm Mộng Hàm đã véo má rồi hôn lên mặt cô bé một hàng dài.
Hai cô cháu xinh đẹp một lớn một nhỏ đã thân thiết trong nháy mắt.
Vân Sở Sở vui mừng như điên.
Bố và mẹ xuất hiện, lại còn có cả ông bà nội và cô.
Bây giờ càng có nhiều người yêu thương cô bé hơn.
Trong lòng Trần Thái Nhật đây là cảm giác yên bình mà trước giờ chưa từng có.
Toàn bộ Yến Kinh, toàn bộ biên giới, toàn bộ Hội Trường Thành dường như đã đi xa trong nháy mắt.
Thậm chí anh còn cảm giác có đúng là mình đã chuyển kiếp hay không, sống chết cận kề, nguy hiểm bốn phía chỉ còn là trí nhớ của kiếp trước, là cảnh tượng trong mơ mà thôi.
Buổi trưa, Genko và người nhà họ Thẩm cùng nhau xuống bếp, làm cho Vân Sở Sở rất nhiều đồ ăn ngon.
Mọi người đều ngồi xuống, thưởng thức bữa tiệc gia đình hiếm có.
Trong bữa tiệc, mọi người chuyện trò vui vẻ.
Trần Thái Nhật cầm đũa lên, không ngừng gắp thức ăn cho Sở Sở.
Hai bố con cùng ăn một bữa thật ngon.
Ngay lúc Trần Thái Nhật đang gắp một miếng sườn vào bát của Vân Sở Sở.
Dưới mặt đất đột nhiên bị rung nhẹ, khó mà phát giác được.
Sắc mặt Trần Thái Nhật bỗng thay đổi.
Anh lặng lẽ đặt đũa xuống.
Bên tay phải, Tề Vũ cũng lặng lẽ buông bát đũa xuống, trước mặt còn có một bát mì thịt bò mà cô còn chưa ăn xong.
“Ông chủ?”
Genko cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Chủ nhân?”
Trần Thái Nhật liếc nhìn đồng hồ.
12 giờ 50 phút trưa.
Anh liếc nhìn Vân Sở Sở đang trò chuyện vui vẻ với ông bà nội, rồi uống một hớp rượu.
Trần Thái Nhật sờ đầu của cô con gái cưng.
“Sở Sở, bố đi ra ngoài một chuyến, nhất định sẽ quay lại nhanh thôi, hôm nay con ngủ với cô, buổi tối mẹ sẽ tới đón con, được không?”
Hôm nay, cô bé Vân Sở Sở đã rất vui vẻ rồi.
“Bố, bố ra ngoài làm việc à? Bố mau đi đi, ở đây còn có ông bà nội mà!”
Trong lòng Trần Thái Nhật dấy lên vẻ kiên định trong nháy mắt.
“Ngoan quá”.
Anh chậm rãi đứng lên.
Tề Vũ và Genko cũng đồng thời đứng bật dậy.
Dường như ông Thẩm, bà Thẩm và em gái Thẩm Mộng Hàm cũng nhận ra điều gì đó bất thường.
“Anh, về sớm nhé”.
“Thái Nhật à, ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn”.
Trần Thái Nhật im lặng gật đầu.
“Vâng ạ”.
Sau khi vẫy tay với Vân Sở Sở, Trần Thái Nhật mang theo nụ cười trên gương mặt, rời khỏi nhà họ Thẩm.
Anh giơ đồng hồ lên.
Bề mặt lóe lên một tín hiệu đếm ngược màu đỏ.
Ánh sáng càng phát ra mãnh liệt.
Một cây kim đồng hồ chỉ về phương Bắc ở phía xa xa.
Bộc Hải – nơi mặt đất bùng nổ!
Trần Thái Nhật quay đầu nói với Tề Vũ.
“Nhiệm vụ lần này có liên quan đến kẻ xâm lược mà chúng ta chưa biết rõ, chỉ có cấp Minh trở lên mới có sức mạnh đánh một trận, cô và Genko ở đây rèn luyện cho tốt, giúp tôi để mắt đến người nhà”.
Trên mặt Tề Vũ chứa đầy sự tự trách.
“Ông chủ! Nếu như ngày mai tôi đột phá lên cấp Minh thì tôi sẽ chạy tới ngay lập tức!”
“Đừng nói lời ngu ngốc, đến ngày mai thì tôi đã làm xong xuôi mọi chuyện rồi”.