Trần Thái Nhật và Phùng Linh Nguyệt đi đến cửa phòng tiệc thì phát hiện đã tụ tập không ít người.
Đi lại gần hơn liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao lớn đang nghiêm nghị khiển trách một cô gái mặt đầy ấm ức.
“Cái con nhóc này, lúc đến đây bác đã nói với cháu thế nào? Chủ nhân khách sạn có thân phận tôn quý, sao cháu có thể có thái độ này chứ, mau xin lỗi giám đốc Lưu!”
Người phụ nữ mập mạp bên cạnh đang nhún nhường xin lỗi Lưu Cường vẻ mặt kiêu ngạo đầy khinh miệt.
“Ôi trời, giám đốc Lưu, con nhóc này từ nhỏ đã ngang ngược cũng không có đầu óc, đã mạo phạm cậu đúng là không nên, thế này đi, lát nữa tôi bảo nó mời cậu một ly rượu, mong cậu rộng lượng bỏ qua”.
Khóe miệng Lưu Cường nhếch lên, mặt lộ ra vẻ đắc ý nhìn Vân Vũ Phi.
“Cô gái, đừng có mà không biết xấu hổ, tôi nói một lần nữa nhé, nếu cô không đến phòng bên cạnh mát xa cho tôi nửa tiếng thì tôi sẽ tìm bừa một người quen khiến công ty rách nát của cô đóng cửa, cô có tin không?”
Đôi mắt Trần Thái Nhật nhíu lại.
Vân Vinh, Vân Phương là người nhà họ Vân, anh từng xem ảnh của họ.
Vân Vũ Phi…
Sao cô gái này lại bị chặn ở cửa chứ?
Chẳng phải giấy mời do Tề Vũ đưa đến sao?
Còn có tên Lưu Cường kia nữa, hình như là nhân viên của khách sạn.
Vừa nãy tên khốn này đã nói gì?
Bảo Vân Vũ Phi mát xa ư?
Khuôn mặt Vân Vũ Phi đầy vẻ tủi thân xoay người qua, thoáng chốc ánh mắt chạm phải tầm nhìn của Trần Thái Nhật, phút chốc nước mắt rơi xuống, lớp trang điểm nhạt trên khuôn mặt đã xuất hiện vết loang, nhưng nhìn lại có vẻ phong tình khác.
Cô em vợ vừa tức vừa giận, giậm mấy bước đi đến trước mặt Trần Thái Nhật, vô cùng phẫn nộ.
“Đều là chuyện tốt anh làm đấy!”
Lúc này mọi người mới để ý đến Trần Thái Nhật.
Lưu Cường sững sờ, thoáng chốc giật nảy mình, như rơi vào hầm băng, sợ đến mức quần hắn cũng sắp rơi xuống.
Hắn bước thật nhanh xông đến trước mặt Trần Thái Nhật như bay, vội vã giải thích.
“Ông... ông chủ! Con đàn bà điên này không biết chui ra từ đâu, chắc là ở bên ngoài bị thằng chó nào bỏ rơi sau đó đến đây phát tiết, tôi lập tức cho người đuổi cô ta ra ngoài, bảo vệ!”
Vân Vinh và Vân Phương đứng bên cạnh sững sờ.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác đen đối diện, không ngờ lại là ông chủ đứng sau danh tiếng lẫy lừng khắp thành phố, không ai không biết kia!
Vậy mà Vân Vũ Phi nổi giận với anh, thế tập đoàn Vân Thị chẳng phải sẽ bị phán tử hình sao?
Toàn thành phố đều biết, chủ nhân của buổi tiệc tối nay có thể quyết định sống chết của bất kỳ gia tộc giàu có, tập đoàn, doanh nghiệp nào của thành phố An Thành.
Lần này thật sự tiêu rồi!
Bên cạnh có không ít người hóng chuyện, cũng bị thái độ của Vân Vũ Phi làm cho khiếp sợ!
Cô gái này đúng là tự tìm đường chết mà!
Bảo vệ nghe thấy lệnh của Lưu Cường, đang chuẩn bị qua cưỡng chế đuổi người.
Cổ áo của Vân Vinh đã bị một tên bảo vệ túm lấy.
Đúng vào lúc này, chuyện khiến mọi người không ngờ tới đã xảy ra!
Trần Thái Nhật nhẹ nhàng nắm bàn tay ngọc ngà thon dài của Vân Vũ Phi, giọng bình tĩnh mang chút dịu dàng.
“Là tôi sắp xếp không chu đáo, đừng giận nhé”.
Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh!
Khoảnh khắc tay Vân Vũ Phi bị nắm lấy, vẻ mặt cô ngạc nhiên, quên cả uất ức, thoáng chốc mặt đỏ xấu hổ.
Cô vẻ kiêu ngạo, tiếng tim đập ngày càng nhanh, vùng vẫy muốn rút tay ra, nhưng không biết tại sao lại không làm gì được.
Cuối cùng chỉ đành từ bỏ, để che đi khuôn mặt đỏ ửng, cô cúi đầu nói nhỏ như tiếng muỗi.
“Mau buông ra, cô với bác tôi đang nhìn kìa!”
Hai người này… chắc chắn là có chuyện!
Bây giờ trong đầu tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt có suy nghĩ này.
Đừng quá rõ ràng vậy được không?
Người phụ nữ tên Vân Vũ Phi này, vậy mà lại có liên quan đến ông chủ đứng sau vô địch nhất thành phố An Thành hiện giờ!
Vân Vinh hoảng hốt.
Vân Phương cũng sững sờ!
Bảo vệ không biết nên làm sao.
Lúc này, Lưu Cường hận không thể tát mạnh vào mặt mình đến khi máu thịt lẫn lộn mới thôi!
Có thể dựa vào thân phận trưởng ca bộ phận tiếp tân nhỏ bé, để ra oai trước đám gia tộc giàu có thành phố An Thành là nhờ vào đâu chứ?
Chính là dựa vào ông chủ của khách sạn không ai dám chọc vào!
Vậy mà vừa nãy hắn đã làm gì?
Lưu Cường chỉ muốn mất trí nhớ ngay tại chỗ, nhưng lúc này những hành động vừa nãy lại giống như khắc ghi trong đầu rất rõ ràng.
Bảo người phụ nữ có khả năng là bà chủ… mát xa cho mình.
Còn nói cô ấy bị thằng chó nào đó bỏ rơi!
Tiêu rồi! Chẳng phải người đàn ông của cô là ông chủ sao?
Sắc mặt của Lưu Cường còn khó coi hơn bố chết.
Trần Thái Nhật dắt tay Vân Vũ Phi đi về phía trước.
Người vây xem, nhân viên khách sạn và bảo vệ lần lượt chủ động nhường đường.
“Tôi dắt cô vào, tôi xem ai dám cản cô”.
Lời tuyên bố ngang ngược của Trần Thái Nhật khiến Vân Vũ Phi cúi thấp đầu hơn, dường như mặt đã đỏ đến tận cổ.
Bàn tay của cô dường như cũng vô thức thích ứng, nắm lấy tay người đàn ông không buông.
Lúc đi qua Lưu Cường, ánh mắt Trần Thái Nhật lạnh như dao băng, trừng mắt nhìn người đàn ông mặt mũi thô tục, toàn thân run rẩy trước mặt.
“Tự vả miệng, một nghìn lần, sau đó cút khỏi tỉnh Trung Châu!”
Vẻ mặt Lưu Cường như hiện lên bốn chữ: “như được đặc xá!”
Không cần chết nữa!
“Cảm ơn ông chủ rộng lượng! Tôi vả ngay đây ạ!”
Bốp!
Bốp!
Cái sau mạnh hơn cái trước, hắn không hề dám lười biếng, hai tay tát qua tát lại, vừa tát vừa nước mắt nước mũi cảm kích hô lớn: “Cảm ơn ông chủ! Tôi đáng chết!”
Dường như hắn không phải tát vào mặt, mà đang làm hành động không liên quan.
Dẫu sao, so với mạng sống thì khuôn mặt có là gì đâu.
Sau vài cái tát, miệng Lưu Cường đã sắp chảy máu, nhưng ánh mắt lại ngày càng điên cuồng, theo người bên cạnh thấy hình như còn đánh đến mức nghiện.
Trần Thái Nhật nhíu mày, không muốn so đo với người như vậy.
Anh nhỏ giọng nói với cô em vợ lúc này vô cùng ngoan ngoãn: “Vào trong với tôi nhé”.
“Ừ”.
Nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, hai người tay trong tay bước vào phòng tiệc đèn đuốc sáng chói rực rỡ.
Phía sau là đám người trợn mắt há mồm với các vẻ mặt khác nhau.
Không biết ai đã không nhịn được cảm thán một câu.
“Con mẹ nó, đây mới là đỉnh cao của cuộc đời!”
Vân Vinh và Vân Phương trố mắt nhìn Vân Vũ Phi được Trần Thái Nhật dắt vào trong, lúc này mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần rồi quay sang ngơ ngác nhìn nhau.
“Nhà họ Vân sắp phất lên rồi!”
…
Trong đại sảnh, tiếng cụng ly trò chuyện nhiệt tình, thân thiết quen thuộc, bầu không khí sôi động náo nhiệt.
Khi người đầu tiên phát hiện Trần Thái Nhật bước vào, cả phòng tự giác bắt đầu im lặng trong phút chốc.
Sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Bốp bốp bốp!
Trong ánh mắt chăm chú và tôn sùng của mọi người, Trần Thái Nhật dắt tay Vân Vũ Phi, Phùng Linh Nguyệt đi phía sau nửa bước không rời, vẻ mặt hơi buồn bực.
Vừa đi, anh vừa giơ tay chào những người từng gặp mặt.
Trên thế giới này, có những người quả thật là tự mang khí chất vương giả.
Trần Thái Nhật hiển nhiên là người nổi bật nhất trong số đó.
Dường như trên người anh mang theo hào quang khiến người khác không thể xem thường, trong ánh mắt của tất cả quý cô gia tộc nhà giàu, cô chủ độc thân, con gái nhà danh môn quyền quý đều hiện lên vẻ chỉ muốn lập tức nhào vào lòng Trần Thái Nhật.
Khi phát hiện bên cạnh anh còn dắt theo một Vân Vũ Phi xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt đó thoáng chốc biến thành vẻ ai oán.
Trần Thái Nhật không quan tâm đến những điều này, anh đi thẳng vào vị trí chính của phòng tiệc.
“Hoan nghênh mọi người đã đến, hiếm khi mọi người cùng tụ tập, tôi không nói nhiều lời, chỉ có ba điều”.
“Thành phố An Thành là quê hương của tôi, nếu nhà họ Thẩm đã trở thành người dẫn đầu của thành phố An Thành, thì có nghĩa vụ dẫn dắt tất cả mọi người cùng nhau dốc sức!”
“Chúng ta không chỉ muốn làm thành phố An Thành của tỉnh Trung Châu, mà còn muốn làm thành phố An Thành của cả Hoa Hạ! Sau này muốn để mọi người đều biết, ở thành phố An Thành của chúng ta, ai nấy đều là nhân trung hào kiệt!”
“Thứ hai, chuyện nhà họ Lâm đã kết thúc, những người từng có đụng chạm với tôi, nể mặt là đồng hương, tôi sẽ không đuổi cùng giết tận, chỉ cần ngậm chặt cái miệng, thì có thể yên ổn sống!”
Hà Kỳ Đạo gia chủ nhà họ Hà, Chu Đạt gia chủ nhà họ Chu, nghe những lời này liền kích động rơi nước mắt, đứng dưới sân khấu, cúi rạp người trước Trần Thái Nhật.
“Thứ ba, mấy ngày sau, tôi phải đến thành phố Minh Dương ở tỉnh tham gia hiệp hội các doanh nghiệp hàng đầu năm tỉnh, những người đến tham dự đều là ông lớn siêu cấp của các tỉnh xung quanh!”
“Nếu thành phố An Thành chúng ta muốn xuất sắc vượt trội trên cả nước thì không thể vắng mặt, lần này tôi chuẩn bị đến đó làm việc, có đồng hương nào muốn đi cùng tôi thì báo danh!”
Yên tĩnh một giây, trên gương mặt các tinh anh đủ ngành nghề bên dưới đều lộ ra biểu cảm phấn kích.
“Tôi!”
“Tôi!”
“Tính tôi nữa!”
“Tôi cũng theo anh Trần!”
Dường như trong nháy mắt, các tinh anh ở đây hầu như giơ tay toàn bộ.
Trần Thái Nhật nở nụ cười nhạt, giơ ly rượu trong tay lên.
“Được, vậy chúng ta làm việc lớn! Nâng ly, vì thành phố An Thành!”
Bầu không khí bên dưới bùng nổ trong nháy mắt.
“Vì thành phố An Thành!”
“Vì thành phố An Thành!”
“Vì thành phố An Thành!”
Ba tiếng hô lên, trên mặt mỗi người đều mang theo ánh sáng hy vọng, đó là một loại ước mơ với vinh quang, cũng là một loại khát vọng với đoàn kết.
Trần Thái Nhật nhìn mọi người lòng đầy nhiệt huyết bên dưới, quay đầu nhìn Vân Vũ Phi bên cạnh đang nhìn mình không chớp mắt.
“Đột nhiên tôi nhớ đến một câu nói”.
“Câu gì?”
“Nhìn đi, đây là giang sơn trẫm giành về cho nàng”.
- -------------------