Ánh mắt Thích Không Võ hoang mang, nhất thời sững sờ.
Ông ta nhìn cái hố to mà cao thủ hạng bảy Cái Thiên Nhiên bị chôn xuống.
Rồi lại nhìn cao thủ hạng tám Đạt Ba cắm nửa thân trên vào trong đất, trông vô cùng thê thảm.
Đột nhiên ông ta có cảm giác như bị bỏ rơi.
Trẻ con chơi đồ hàng chắc?
Ra tay thì cứ ra tay đi, có cần phải ấn con nhà người ta xuống đất như vậy không?
"Trần Thái Nhật, cậu đừng có mà quá đáng, nếu cậu ngoan ngoãn giao thiên thạch ra thì tôi có thể tha mạng cho cậu, cậu có biết tôi là cao thủ hạng chín không?"
Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên.
Hạng chín!
Trong danh sách hạng chín công khai hiện giờ, nghe nói trong hội trưởng lão liên đoàn võ thuật Hoa Hạ có Diệp Thâm, Ba Ngạn Na là hạng chín, ngoài ra còn có Không Huyền phương trượng của Đại Lâm Tự là đệ nhất hạng chín hiện giờ.
Cả Hoa Hạ có biết bao tông môn, tự viện, gia tộc luyện võ.
Cả liên đoàn võ thuật cũng chỉ có ba cao thủ hạng chín công khai.
Vậy mà bây giờ Thích Không Võ lại tuyên bố ông ta cũng có thực lực hạng chín.
Mọi người nghĩ thật kĩ, hình như cũng rất có khả năng này.
Năm đó lúc chưa rời khỏi Đại Lâm Tự, tư chất võ công của ông ta đã hơn cả Không Huyền phương trượng.
Rất nhiều năm về trước ông ta đã là cao thủ hạng tám rồi.
Bây giờ đột phá lên hạng chín cũng là chuyện có thể lắm.
Trần Thái Nhật nhíu mày: "Sao nào? Ông muốn dùng thực lực hạng chín để uy hiếp tôi sao?”
Khuôn mặt Thích Không Võ tỏ vẻ cao thâm khó dò.
"Tôi chỉ muốn cho cậu biết, tôi khác với hai kẻ vô dụng kia, cho dù là lão già Không Huyền đến đây thì cũng chưa chắc có thể đánh lại được tôi đâu".
Trần Thái Nhật tỏ vẻ hứng thú.
"Ngay cả Không Huyền mà ông còn chưa chắc đánh lại được mà còn dám khoe khoang trước mặt tôi sao?"
Anh vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc.
Các nhà sư của Đại Lâm Tự cũng há hốc miệng.
Còn các trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ thì biến sắc.
Câu nói này của Trần Thái Nhật chẳng khác gì bất kính với Không Huyền phương trượng.
Không Huyền phương trượng đức cao vọng trọng, là cao thủ hàng đầu hiện giờ, đồng thời cũng là người đứng đầu trong bảy đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ.
Trong giới võ sĩ, không có bất cứ ai hoài nghi võ công của ông ấy cả.
Thích Không Võ cũng chỉ nói ông ta có thể đấu tay đôi với Không Huyền.
Nhưng lời nói của Trần Thái Nhật lại ám chỉ rõ ràng Thích Không Võ không đánh được Không Huyền, tức là càng không thể đánh lại được anh.
Rất nhiều người có mặt là người hâm mộ cuồng nhiệt của Không Huyền phương trượng Đại Lâm Tự.
Bất kể là khiêu khích hay chém gió, thì câu nói này của Trần Thái Nhật cũng đã đắc tội với kha khá người.
Rất nhiều người nhìn Trần Thái Nhật với con mắt khác, tràn ngập sự thù địch.
Thậm chí một số người còn bắt đầu cổ vũ cho Thích Không Võ.
"Lão hòa thượng, mau ra tay dạy dỗ thằng nhóc không biết trời cao đất dày này đi".
"Phải đấy, phải đấy, không được chà đạp uy danh của Không Huyền phương trượng".
"Lão hòa thượng, nếu ông còn cảm thấy biết ơn Đại Lâm Tự thì mau tiêu diệt hắn đi".
"Trần Thái Nhật, anh ra vẻ hơi quá rồi đấy!"
"Chỉ có chém gió là giỏi".
Tiếng reo hò ầm ĩ, các võ sĩ vây xem nhất thời ồn ào.
Trần Thái Nhật chẳng hề quan tâm.
"Đừng lắm lời nữa, nào, cho tôi mở mang tầm mắt đi".
"Cậu đã khiến tôi thực sự tức giận rồi đấy!", hai mắt Thích Không Võ bắn ra ánh sáng, sắc mặt giận dữ.
Cơ thể vốn quắt queo bỗng chốc như bành trướng lên.
Lão sư già vừa rồi nhìn còn thấp lùn, trong chớp mắt, tiếng xương cốt vang lên lách tách như trúc nổ, cơ thể cao lên, thể hình thay đổi.
Bỗng chốc, ông ta biến thành một hòa thượng có vóc dáng cao to, dáng vẻ trung niên.
Trần Thái Nhật tỏ vẻ bất ngờ.
"Đại Lâm Tự có một bộ võ công, luyện đến hạng chín còn có thể cải lão hoàn đồng".
Mọi người có mặt còn chưa kịp chấn động vì sự thay đổi của Thích Không Võ.
Thì đã thấy ông ta hơi ngồi xổm xuống, chân đột nhiên bùng phát sức mạnh to lớn, rồi nhảy phắt lên.
Ầm!
Mặt đất bị ông ta giẫm thành một cái hố sâu có phạm vi năm mét.
Thích Không Võ hét lớn một tiếng, rồi lao lên không trung đến tận chân trời, chớp mắt đã không thấy đâu, chỉ có thể thấy lờ mờ một chấm đen nhỏ.
Trần Thái Nhật ngẩng đầu lên, gật đầu nói: "Thế này mới nghiêm túc chút chứ".
Tất cả mọi người đều ngẩng cổ hết cỡ, muốn xem hiện giờ Thích Không Võ đang ở đâu.
Đột nhiên, trên trời vang lên những tiếng vù vù không biết là gì.
Dường như có thứ gì đó trên trời đang đến càng lúc càng gần.
Sáu trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ đều tỏ vẻ nghiêm trọng.
Hồng y lạt ma Ba Ngạn Na ánh mắt nghiêm túc, quay sang nói với Diệp Thâm ở bên cạnh với vẻ lo lắng.
"Thí chủ Diệp, ông có nhớ Đại Lâm Tự có một chưởng pháp giáng từ trên trời xuống không?"
Diệp Thâm bỗng dưng biến sắc.
"Ý ông là... Như Lai Thần Chưởng thất truyền đã lâu?"
Diệp Thâm vừa nói xong, vẻ mặt của sáu trưởng lão liên đoàn võ thuật Hoa Hạ như gặp phải kẻ địch, dường như có chuyện gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra.
Trần Thái Nhật hơi bĩu môi, ngẩng lên nhìn trời.
Ba giây sau, anh nhếch khóe môi.
"Đến rồi".
Tiếng vù vù trên trời ngày càng lớn hơn.
Cứ như có một ngôi sao băng rất lớn đang rơi xuống.
Mọi người bỗng nhiên phát hiện, chấm đen trên trời đang dần phát sáng, sau đó vạch ra một tia đỏ nhạt.
Tia đỏ cách mặt đất ngày càng gần, ngày càng rõ ràng.
"Ôi vãi! Trên trời có cái gì bị cháy kìa!"
Khán giả xung quanh đều kinh ngạc kêu lên.
Bây giờ có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường rồi.
Một bóng người toàn thân đỏ rực, hai tay chắp vào nhau, đầu chúc xuống dưới, đang lao xuống với tốc độ nhanh còn hơn cả sao băng.
Không khí bị ma sát, tỏa ra gợn sóng màu đỏ, nhìn từ xa cứ như trên trời có một ngọn lửa đang rơi xuống.
Mọi người có mặt đột nhiên cảm nhận được một luồng áp lực to lớn, trọng lực dường như tăng gấp mười lần.
Những võ sĩ hạng thấp có công lực hơi kém đã quỳ hẳn xuống đất, thậm chí có người còn bị áp lực đè cho nằm rạp xuống, không ngẩng nổi đầu.
Ai cũng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, không còn tâm trạng xem trò vui nữa.
Sáu trưởng lão của liên đoàn võ thuật đều lớn tiếng kêu lên.
"Tất cả mọi người dốc sức phòng ngự, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn".
Mọi người nghe thấy thế thì đều biến sắc, ai nấy vội vàng dùng đến tuyệt chiêu giữ mạng.
Quả cầu lửa trên không trung trong chớp mắt đã đến gần mặt đất, trong đó là bóng dáng của Thích Không Võ.
Ông ta chậm rãi giơ bàn tay phải lên, tư thế ép xuống, vẻ mặt như Nộ Mục Kim Cương, vô cùng đáng sợ.
Ầm!
Lấy Trần Thái Nhật là trung tâm, mặt đất đột nhiên chấn động mạnh, rồi bắt đầu xuất hiện vết nứt, mơ hồ hình thành một dấu bàn tay khổng lồ.
Trần Thái Nhật nhìn "Như Lai Thần Chưởng" đang giáng thẳng từ trên trời xuống chỗ mình, vẫn ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt lộ vẻ bá đạo.
"Cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương!"
Dứt lời, chân phải anh hơi chùng xuống, đột ngột phát lực, tay phải tung một cú đấm móc.
Bốp!
Một âm thanh lớn kinh thiên động địa vang lên, không khác gì bom nổ, sàn đấu tỏa ra ánh sáng chói mắt.