Giọng hét của Lâu Chấn khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trần Thái Nhật đứng ở cửa khoang máy bay, hiên ngang trước gió, quay đầu nói với Vân Vũ Phi đang đứng bên cạnh.
“Chuyến này xong xuôi thì mấy trò như tàu lượn siêu tốc trong khu vui chơi không cần phải tiêu tiền uổng phí rồi!”
Vân Vũ Phi ôm chặt lấy cổ Trần Thái Nhật, chỉ muốn nép toàn bộ cơ thể vào trong lòng đối phương, vô cùng lo lắng.
“Buộc phải đưa theo Sở Sở sao? Con bé còn nhỏ!”
Trần Thái Nhật cười lớn: “Cô trông chừng con bé!”
Cô gái nhỏ được Trần Thái Nhật ôm trong vòng tay, lúc này biểu cảm trên mặt chỉ có duy nhất hai chữ.
Hưng phấn!
Cô bé hét lớn lên trong gió.
“Ha ha ha! Kích thích quá đi, cháu sắp bay rồi này! Có thể khoe khoang với các bạn cả đời này luôn! Mau nhảy, mau nhảy!”
Vân Vũ Phi bất lực, tựa đầu vào lồng ngực Trần Thái Nhật, trán chạm vào cổ anh, trên mặt ngoài vẻ căng thẳng thì còn có cả sự ngại ngùng không thể khống chế.
“Nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ ăn vạ anh cả đời!”
Trần Thái Nhật khẽ cười, vẻ mặt tự tin, một tay ôm lấy vai Vân Vũ Phi một tay ôm chặt con gái, cơ thể rướn lên phía trước.
“Anh ấy bước một chân ra rồi! Nhảy rồi nhảy rồi!”
“Đó là giữa không trung!”
“Mẹ kiếp, tôi không dám nhìn đâu, đây là chơi đùa với tính mạng đấy!”
Tất cả mọi người dưới đất đều hô lên kinh ngạc!
Một bóng đen mang theo tiếng gió rít gào, rơi nhanh xuống từ độ cao năm mươi mét!
Tất cả mọi thứ xung quanh dưới góc nhìn của Trần Thái Nhật dường như đều trở nên chậm chạp.
Vân Vũ Phi căng thẳng nhắm chặt mắt, áp mặt vào sâu trong lồng ngực Trần Thái Nhật, cơ thể run lên không ngừng.
Sở Sở ở bên cạnh, hào hứng đến mức lộ ra cả hàm răng trắng tinh, không ngừng hét lớn.
Cảnh tượng này giống như lúc nhảy dù, hormone adrenaline trong cơ thể con người tăng lên đột ngột, bởi thế sẽ gây ra cảm giác thoả mãn và hào hứng mạnh mẽ.
Oa!
Tất cả mọi người dưới mặt đất đều hô lên kinh ngạc, nét mặt ai cũng trở nên nghiêm trọng.
Tất cả mọi người đều cho rằng tiếp theo sẽ là cảnh tượng cả ba người cùng ngã xuống, tan xương nát thịt!
Nhảy từ trên trời xuống, khoảng cách mấy chục mét trong khoảng thời gian chưa đến vài giây.
Trong khoảnh khắc tiếp đất.
Rầm!
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất giống như nứt ra vì bị một quả pháo cối công phá.
Khói bụi bay mịt mờ tứ phía!
Tất cả mọi người đều không còn tâm trạng gì để đứng đón khách ở cửa chính nữa, toàn bộ phi như bay đến giữa sân, vừa chạy vừa dùng tay gạt bỏ khói bụi.
Ai ai cũng muốn biết tình hình bây giờ ra sao.
Mọi người đều cho rằng thứ mà mình nhìn thấy sẽ là ba thi thể lạnh băng.
Lâu Địch vội vã dẫn người đi đến giữa sân.
Một trận gió lạnh thổi qua mang theo lớp khói bụi đi, cảnh tượng xung quanh dần trở nên chân thực.
Lâu Địch hét lên, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Chuyện này không thể nào!”
Phản ứng của những người khác cũng đều như muốn móc luôn hai mắt ra, túm tụm lại nhìn xem chân tướng.
Có nhiều người còn kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt luôn xuống đất, ánh mắt ngây dại, căn bản nói không nên lời.
Trần Thái Nhật mang theo vẻ mặt bình tĩnh, trái ôm phải ấp, đứng trong một cái hố sâu chừng nửa mét, dưới chân toàn là mảnh gạch vỡ vụn.
Ba người đều không một ai bị thương!
Trần Thái Nhật chậm rãi bước ra khỏi hố, trước tiên anh buông Vân Sở Sở đang cười toe toét trong vòng tay xuống đất, xoa đầu cô bé.
Sau đó anh vỗ lên người Vân Vũ Phi lúc này toàn bộ tay chân gần như bám dính lấy người mình.
“Này, hạ cánh rồi, người ta đang nhìn kia kìa”.
“A? Đã đến rồi sao?”
Vân Vũ Phi ngơ ngác, cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện mình đang bị một đám người vây xung quanh, người nào cũng ăn mặc đẹp đẽ, biểu cảm đều một vẻ đờ đẫn giống nhau.
“Mau, buông tay, thả tôi xuống đi”.
Vân Vũ Phi vô cùng xấu hổ, ban nãy thật sự cô quá căng thẳng, thiếu điều hét toáng lên, cả người gần như bám dính lấy Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật nhẹ nhàng thả cô xuống đất.
Vân Vũ Phi đang định đứng sang bên cạnh thì Trần Thái Nhật lại ôm lấy vai cô, nhỏ giọng cười nói:
“Bây giờ chính là lúc cô thay người dân An Thành giành lấy vinh quang đấy”.
Vân Vũ Phi sững sờ, sắc mặt chợt trở nên ửng đỏ, cô khẽ cười rồi ngoan ngoãn kéo lấy cánh tay của Trần Thái Nhật, vén tóc lên để có thể phơi bày toàn bộ vẻ đẹp tuyệt sắc của mình ra trước mặt mọi người.
Căng thẳng vẫn chưa mất đi, bộ lễ phục đuôi cá màu tím thẫm tôn lên toàn bộ đường cong hình chữ S hoàn hảo của Vân Vũ Phi, mỗi nét biểu cảm đều vô cùng tao nhã, gương mặt vẫn chưa nhạt bớt sắc đỏ càng trở nên mê người.
Không ít người vừa bị cách thức xuất hiện từ trên trời rơi xuống của Trần Thái Nhật làm cho kinh ngạc lại mạnh mẽ phát hiện ra đối phương còn ôm trong lòng một đại mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, giống hệt như một tiên nữ!
Rất nhiều đàn ông đang có mặt đều thở gấp, đó chính là phản ứng khi bị cái đẹp làm cho kinh động.
Không ít các cô gái con nhà giàu thời thượng không kìm được mà tự thấy hổ thẹn, trong ánh mắt lộ ra vẻ tự ti vốn dĩ không nên có.
Dù là xét về cục diện hay khí thế thì đám người của thành phố Đông Hải này cũng bị đè bẹp dưới đáy.
Nam nhân giống như thiên thần hạ phàm, nữ nhân thì lại chính là tuyệt thế giai nhân.
Đây gọi là “tiến công” trên cả hai phương diện.
Sắc mặt Lâu Địch đã tối sầm lại, không nhịn được mà nuốt nước bọt, đánh giá Trần Thái Nhật từ trên xuống dưới một lượt rồi run rẩy nói:
“Cậu… cậu Trần, cậu không sao chứ?”
Trần Thái Nhật tuỳ tiện xua tay.
“Không sao, đợi máy bay xuống thì phiền phức quá, như này khá là nhanh, nếu không thì muộn mất”.
Tất cả mọi người đều cạn lời.
Dùng cách nhảy từ máy bay xuống để kịp thời gian, chuyện này đúng là sởn cả tóc gáy!
Dáng vẻ của Trần Thái Nhật lại thư thái giống như mình chỉ vừa mở cửa bước xuống xe hơi.
Biểu cảm của Lâu Địch và tất cả mọi người ở thành phố Đông Hải dần trở nên nghiêm trọng, trong lòng mỗi người đều đang thầm lẩm bẩm, cũng đang quan sát kỹ lại chàng thanh niên đến từ thành phố nhỏ này.
Sự việc rất đơn giản nhưng phía sau lại ngầm thể hiện thực lực.
Bây giờ, cả thành phố Đông Hải đều biết một chuyện.
Trần Thái Nhật có võ công cao cường!
Một người có thể dẫn theo người khác nhảy từ trên máy bay xuống mà không hề bị thương.
Tuyệt đối không thể là người bình thường, thậm chí một võ sĩ hạng cao cũng gần như không thể làm được!
Sự sợ hãi dần dần hiện lên trong ánh mắt của không ít người đang có mặt tại đây.
Mọi người cũng ít nhiều hiểu được tại sao một ông trùm tiếng tăm như Lâu Địch lại phải đón tiếp một vị khách đến từ bên ngoài bằng quy cách long trọng như thế.
Bởi vì chỉ có kẻ mạnh mới có thể nhận được sự tôn kính.
Trần Thái Nhật nắm tay Vân Vũ Phi, dẫn theo Vân Sở Sở bước đến trước mặt Lâu Địch.
“Gia chủ Lâu đích thân đến đón, đúng thật là có lòng rồi”.
“Cậu Trần… nói gì vậy chứ. Nếu như không tới đón tiếp thì sao có thể được chứng kiến bản lĩnh của cậu, hôm nay quả thực là được mở mang tầm mắt”.
Trần Thái Nhật cười lớn: “Ha ha, chút tài mọn mà thôi, mời ông!”
“Mời cậu!”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hai người cùng tiến về phía quán rượu.
Dần dần, tâm trạng của Lâu Địch cũng trở nên ổn định, không dễ gì mới lấy lại được chút tự tin nên có của một ông trùm tỉnh lớn.
“Cậu Trần, hôm nay chúng ta uống nhiều một chút, sau này khó tránh khỏi việc phải gặp gỡ trên thương trường, đến lúc đó cậu phải nương tay đấy”.
Trần Thái Nhật nở nụ cười thần bí.
“Gia chủ Lâu, người xưa đã nói không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi. Lần này tôi đến không chỉ để uống rượu, thật ra còn có một phi vụ làm ăn lớn muốn đàm phán với ông, ông nhất định sẽ thấy hứng thú”.
Lâu Địch tỏ vẻ hoài nghi, cố gắng khống chế sự tò mò trên gương mặt.
“Làm ăn? Làm ăn lớn mà cậu Trần vẫn có thể nghĩ đến tôi sao”.
Trần Thái Nhật chậm rãi mở lời:
“Gia chủ Lâu dương oai ở thành phố lớn thứ hai cả nước này đã lâu lắm rồi, lẽ nào không hứng thú tới thủ đô Yến Kinh, thử cá chép vượt long môn một lần hay sao?”