Chiến Thần Ở Rể

Chương 1050: 1050: Không Thể Rời Đi





Tần Xương không thể ngờ được sẽ có người xuất hiện vào lúc này.  
“Bịch!”  
Tiếng động thật lớn vang lên.

Tần Xương bị đá bay, đâm thẳng vào tường của tầng hầm.  
Tần Xương phun ra một ngụm máu.

Vốn đã bị Dương Thanh đá trúng, lại bị va đập vào tường nên lập tức tắt thở.  
Gần như cùng một lúc, Dương Thanh đã ôm Tiêu Tiêu vào lòng, không cho cô bé nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Xương.  
“Bố!”  
Mặc dù Tiêu Tiêu vẫn chưa nhìn thấy Dương Thanh nhưng đã ngửi thấy mùi hương đặc thù của bố mình, gào khóc một tiếng rồi ngất xỉu.  
“Tiêu Tiêu!”  
Dương Thanh không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, thấy cô bé ngất xỉu liền hoảng hốt la lên.  
Lúc này, Tần Đại Dũng mới lấy lại tinh thần, yếu ớt nói: “Chắc là Tiêu Tiêu sợ quá mới ngất đi, chỉ bị tên khốn kia tát một cái thôi, không bị gì nữa đâu”.  
Nghe thấy thế, Dương Thanh mới thở phào một hơi.  
“Bố để ý Tiêu Tiêu giúp con, con đi xử lý chút chuyện”.  
Dương Thanh giao Tiêu Tiêu cho Tần Đại Dũng.  
Ông ấy khẽ gật đầu, ôm Tiêu Tiêu ngồi ở một góc, tránh bị người khác làm bị thương.  
Giờ phút này, mấy chục gã vệ sĩ của nhà họ Tôn đang tràn vào tầng hầm.  
Nói đây là tầng hầm chẳng bằng nói là bãi đỗ xe dưới đất, vô cùng rộng lớn, có sức chứa hơn nghìn người.  
Cho nên sau khi mấy chục gã vệ sĩ nhà họ Tôn tràn vào cũng không khiến không gian nơi này trở nên nhỏ hẹp.  
Vừa rồi một mình Dương Thanh gây ra bao nhiêu chuyện ở bên ngoài đã dọa đám vệ sĩ nhà họ Tôn, dù đều là cao thủ đứng đầu cũng cảnh giác cao độ khi đứng trước mặt anh.  

Gia tộc trở mặt nhiều nhất với Dương Thanh ở Yến Đô chính là nhà họ Tôn.  
Người nhà họ Tôn đều biết thực lực của Dương Thanh kinh khủng cỡ nào.  
Lúc này, ba bốn mươi gã vệ sĩ nhà họ Tôn chỉ chặn Dương Thanh ở góc tường, không một ai dám tiến lên một bước.  
Tần Đại Dũng ôm Tiêu Tiêu đang hôn mê trốn ở tận sâu bên trong.

Dương Thanh như một vị thần che chắn trước người bọn họ, đằng đằng sát khí nhìn về phía trước.  
“Dương Thanh!”  
Lúc này Tôn Húc cũng được mấy gã cao thủ hộ tống đi vào, ánh mắt nhìn Dương Thanh tràn đầy giận dữ.  
“Cậu tự tiện xông vào nhà họ Tôn, còn ngang nhiên đi vào nhà thờ tổ của chúng tôi, đúng là không coi nhà họ Tôn ra gì”.  
Tôn Húc tức giận nói.  
Nơi này thoạt nhìn như một bãi đỗ xe dưới lòng đất nhưng thực tế chính là vùng cấm của nhà họ Tôn, trừ những người nắm quyền ra không ai biết tới.  
Bởi vì đây là một hầm trú ẩn bí mật.

Để chế tạo được nơi này, nhà họ Tôn đã mất một món tiền khổng lồ.  
Vách tường bốn phía đều được xây bằng bê tông cốt thép, đến cả cửa vào cũng được dùng vật liệu hợp kim đặc thù chế tạo.  
Không hề khoa trương khi nói dù một đầu đạn hạt nhân rơi xuống nhà họ Tôn, chỉ cần trốn trong căn hầm này sẽ thoát chết.  
Không chỉ vậy, ở đây còn có một lượng lương thực lớn và đồ dùng sinh hoạt.  
Nhưng bây giờ lại bị Dương Thanh xông vào, khiến Tôn Húc vô cùng tức giận.  
Dương Thanh cũng không biết đây là hầm trú ẩn bí mật của nhà họ Tôn.

Trông thấy bộ dạng nổi giận của Tôn Húc, anh bỗng bật cười.  
Chỉ là nụ cười của anh tràn đầy sát khí mãnh liệt.  

“Ông nói không sai, đúng là tôi không coi nhà họ Tôn ra gì.

Đừng nói là đám người này, dù toàn bộ cao thủ của các người tới cũng chẳng là gì đối với tôi”.  
Dương Thanh cười lạnh, ánh mắt chứa đựng sát khí khủng bố nhìn chằm chằm Tôn Húc: “Lá gan của các người lớn thật đấy, thực sự tưởng rằng bám được vào Vương tộc họ Tào là có thể động tới bố vợ và con gái của tôi sao?”  
Tôn Húc cảm nhận được sát khí từ trên người Dương Thanh, vô thức run lên, nhất là lời nói của anh khiến ông ta cực kỳ chấn động.  
Tuy ông ta đi theo Vương tộc họ Tào nhưng đã biết năng lực của Dương Thanh mạnh đến đâu.

Ông ta cũng không muốn đắc tội anh, sao có thể động tới bố vợ và con gái của anh được?  
Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu trốn vào góc khuất thiếu ánh sáng nên Tôn Húc không thấy được.  
Ông ta còn đang tưởng là con cháu nhà mình động tới người nhà của Dương Thanh.  
Bấy giờ, Tôn Húc mới phát hiện trong góc khuất có một người trung niên chằng chịt vết thương đang bế một cô bé.  
Bên cạnh đó còn có một cái xác.  
Tôn Húc lập tức hốt hoảng hỏi: “Bọn họ là bố vợ và con gái của cậu sao?”  
Thấy ông ta phản ứng như vậy, Dương Thanh cũng mờ mịt.

Chẳng lẽ Tôn Húc thật sự không biết chuyện này?  
Nếu là vậy, có lẽ anh còn có thể cho nhà họ Tôn một cơ hội.  
“Ai nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi! Tại sao ở đây lại có người?”  
Tôn Húc nhìn xung quanh, giận dữ chất vấn.  
Rốt cuộc ông ta cũng hiểu tại sao Dương Thanh lại dám xông thẳng vào hầm trú ẩn bí mật của nhà họ Tôn, thì ra là bố vợ và con gái Dương Thanh bị nhốt ở đây.  
Vừa rồi lúc Dương Thanh xông vào chỉ có một mình, tức là bố vợ và con gái của Dương Thanh bị người khác bắt tới đây.  
Cho nên Dương Thanh mới nổi giận lao đến.  

Nghĩ tới sự lợi hại của Dương Thanh, Tôn Húc lại càng hoảng sợ.  
Thế nhưng đám người cầm quyền nhà họ Tôn đều nhao nhao lắc đầu không hay biết gì.  
“Chết tiệt!”  
Tôn Húc tức giận mắng một tiếng, không ngờ có kẻ dám dẫn người tới đây.  
Hơn nữa, chỉ những người có địa vị cao trong gia tộc mới có thể dẫn người khác vào đây.  
“Vô cùng xin lỗi cậu Thanh, nhưng lời tôi nói đều là sự thật.

Tôi không hề biết tại sao bố vợ và con gái của cậu lại ở đây”.  
Tôn Húc lập tức chịu thua, lên tiếng cam đoan: “Tôi có thể thề với cậu, chờ sau khi điều tra rõ chuyện này sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục”.  
“Dù là ai bắt bố vợ và con gái cậu tới đây, tôi đều sẽ tự mình giao người ra, tùy cậu xử trí!”  
Nghe thấy thế, đám người cầm quyền của nhà họ Tôn đều kinh hãi.  
Nhưng nghĩ tới thực lực khủng bố của Dương Thanh, cũng chỉ có cách này mới có thể xoa dịu lửa giận của anh, bọn họ đành phải im lặng.  
Dương Thanh không để ý tới Tôn Húc, quay sang hỏi Tần Đại Dũng: “Bố nói cho con biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai bắt hai người vào đây?”  
Tần Đại Dũng đang ngồi trong góc khuất do dự một lúc mới nói: “Bố và Tiêu Tiêu bị ông ta bắt tới đây”.  
Tần Đại Dũng chỉ vào thi thể của Tần Xương.  
Mọi người đều nhìn sang.

Tôn Húc ra lệnh cho quản gia bên cạnh: “Ông qua nhìn thử xem là ai!”  
Quản gia vội vàng đi tới, đánh giá thi thể Tần Xương mấy lần rồi liên tục lắc đầu.  
“Ông chủ, người này không phải người nhà họ Tôn.

Tôi chưa từng gặp người này”.  
Quản gia nói.  
Ông ta là quản gia của nhà họ Tôn, biết rõ mọi chuyện trong gia tộc như lòng bàn tay.

Ông ta còn có một năng lực đặc biệt, chỉ cần là người nhà họ Tôn mà ông ta từng gặp, ông ta đều có thể nhận ra.  

Mặc dù không nhớ được tên của từng người nhưng ít nhất có thể xác định đó có phải người trong gia tộc hay không.  
Tôn Húc cau mày hỏi: “Ông chắc chứ?”  
Quản gia vội vàng gật đầu: “Ông chủ, tôi chắn chắn!”  
Tôn Húc nhíu mày thật chặt, im lặng một lúc mới nói với Dương Thanh: “Cậu Thanh cũng nghe thấy rồi đấy, người này không phải người nhà họ Tôn”.  
Dương Thanh lạnh giọng hỏi: “Rồi sao?”  
“Tôi hi vọng cậu có thể cho tôi thời gian điều tra chân tướng.

Nếu chuyện này thật sự có liên quan tới nhà họ Tôn, tôi sẽ tự mình đưa kẻ cầm đầu tới gặp cậu”.  
Tôn Húc chân thành nói.  
Ông ta đang rất sợ hãi.

Không gia tộc lớn nào ở Yến Đô không biết Dương Thanh rất bảo vệ người nhà.  
Huống hồ hôm nay người bị nhốt trong hầm trú ẩn của nhà họ Tôn còn là đứa con gái anh yêu thương nhất và bố vợ.  
“Được, tôi cho ông một ngày.

Giờ này ngày mai nếu ông vẫn chưa đưa ra được câu trả lời chắc chắn, đừng trách tôi không nương tay”.  
Dương Thanh lạnh lùng uy hiếp.  
Tiêu Tiêu đã ngất xỉu vì hoảng sợ quá độ, Tần Đại Dũng cũng bị thương rất nặng.

Anh phải mau chóng đưa họ tới bệnh viện.  
“Được!”  
Tôn Húc không dám cò kè mặc cả, vội vàng đồng ý.  
“Dương Thanh, cậu không rời khỏi đây được đâu!”  
Ngay lúc Dương Thanh đang định đưa bố vợ và con gái rời đi, một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên vang lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.