Chiến Thần Ở Rể

Chương 1092: 1092: Bốn Vị Vương Liên Hợp





Bạch Vương vừa đề cập đến chuyện thành lập liên minh năm Vương tộc lớn, các vị Vương lập tức kinh sợ.

      Trăm năm trước, khi năm Vương tộc lớn bọn họ còn đứng trong hàng ngũ chín Hoàng tộc lớn, suốt trăm năm, năm Vương tộc bọn họ chỉ có một lần duy nhất kết làm liên minh.

      Ngày đó, chỉ có chín Hoàng tộc lớn, chưa có năm Vương tộc lớn.

      Nhưng chính lần tạo liên minh đó, khi bọn họ nỗ lực thâu tóm Yến Đô, người kia đã xuất hiện, lấy sức của một người trấn áp toàn bộ năm Hoàng tộc lớn.

      Cũng chính từ khi đó, chín Hoàng tộc lớn biến thành bốn Hoàng tộc lớn, liên minh năm Hoàng tộc cũng bởi người nọ mà bị giáng xuống thành năm Vương tộc.

      Người kia từng gây ám ảnh cực lớn cho các Vương tộc, dù đã trăm năm trôi qua, năm Vương tộc bọn họ vẫn không dám đặt chân vào Yến Đô một bước, chỉ chờ Vương của Yến Đô xuất hiện.

      Chỉ khi Vương của Yến Đô xuất hiện, bọn họ mới có thể đặt chân vào nơi đó.

      Hôm nay, lại muốn kết liên minh sao?  
      Lúc này, bốn vị Vương khác không ai lên tiếng, tất cả đều hết sức nghiêm nghị suy tư.

      "Bạch Vương, tôi hiểu ý ông, thế cuộc ngày nay đã mở ra rồi, chỉ có liên hợp lại mới có đủ thực lực đối đầu với chiến vực tranh đoạt Yến Đô".

      "Nhưng trăm năm trước, cũng vì năm gia tộc chúng ta liên hợp lại, cuối cùng không chỉ không thể vượt qua bốn Hoàng tộc kia mà còn bị giáng xuống thành Vương tộc".

      "Nếu lần này tạo liên minh, thắng thì cũng thôi, nhưng nếu thua thì phải làm thế nào?"  

      "Năm tộc chúng ta đã bị giáng thành Vương tộc, nếu lại bị giáng cấp một lần nữa, sẽ trở thành loại gia tộc gì?".

truyện kiếm hiệp hay
      Quan Vương lên tiếng hỏi, mặt lộ vẻ lo lắng.

      "Phải dấn thân vào nguy hiểm mới mong bắt được phú quý, trăm năm trước, các bậc cha chú của chúng ta cũng vì muốn cho thực lực của gia tộc mạnh thêm một bậc mới mạo hiểm tranh đoạt Yến Đô".

      "Đừng quên, bốn Hoàng tộc hiện giờ, vào thời điểm trăm năm trước, thực lực còn chẳng bằng năm tộc chúng ta, nếu không phải vì sự xuất hiện của người kia, có lẽ năm tộc chúng ta đã vượt trên bốn Hoàng tộc hiện tại".

      Bạch Vương ngạo nghễ nói, như thể lão ta đã nắm được Yến Đô trong tay, sau đó kế thừa Đế Thôn, sai khiến bốn Hoàng tộc lớn.

      Tào Vương cũng lên tiếng: "Đúng thế, năm tộc chúng ta vốn chính là những gia tộc mạnh nhất, hết thảy đều vì người kia".

      "Năm tộc chúng ta đã bị chèn ép suốt trăm năm, nếu còn không cố gắng tiến tới, chỉ sợ sẽ hoàn toàn không còn hi vọng trở mình, Đế Thôn là thời cơ tốt duy nhất suốt trăm năm này của chúng ta, nhất định phải nắm lấy!"  
      "Vương tộc họ Tào đồng ý thành lập liên minh các Vương tộc!"  
      Tào Vương là người tỏ thái độ trước nhất.

      Mã Vương cũng nói: "Vương tộc họ Mã tôi cũng đồng ý thành lập liên minh các Vương tộc!"  
      Tiết Vương lạnh lùng quét mắt nhìn Quan Vương, cũng lên tiếng: "Vương tộc họ Tiết cũng đồng ý thành lập liên minh các Vương tộc, khôi phục vinh quang Hoàng tộc trăm năm trước!"  
      Lúc này, năm Vương tộc lớn đã có bốn vị tỏ rõ thái độ ủng hộ lập liên minh, chỉ còn lại Quan Vương chưa lên tiếng.

      "Quan Vương, tới phiên ông!"  
      Tiết Vương bỗng nhìn về phía Quan Vương, thúc giục với vẻ nghiền ngẫm.


      Sắc mặt Quan Vương đã khá khó coi, không phải lão ta không muốn khôi phục vinh quang năm xưa của gia tộc, nhưng nỗi hãi hùng mà Dương Thanh mang đến cho lão ta lại quá lớn.

      Hơn nữa, lão ta còn biết, Dương Thanh không chỉ là một cao thủ Thần Cảnh mà còn là Chiến Thần bảo vệ biên giới phía Bắc, là một nhân vật có thể dựa vào sức mình địch lại một nửa quốc gia.

      Nếu Dương Thanh đã chết, lão ta sẽ không hề do dự, nhất định sẽ đồng ý thành lập liên minh các Vương tộc ngay để tranh đoạt Yến Đô cùng chiến vực.

      Nhưng hiện tại Dương Thanh sống chết thế nào chưa rõ, lão ta lại luôn có dự cảm rất mãnh liệt rằng Dương Thanh còn sống.

      Không chỉ có vậy, cái chết của Bạch Tuấn Hào và Tào Trí đều có liên quan đến Dương Thanh.

      Bởi vì Vương tộc họ Bạch đã khẳng định cao thủ giết chết Bạch Tuấn Hào là một cao thủ Thần Cảnh.

      Cao thủ Thần Cảnh vốn là những nhân vật cực kì khủng bố trong truyền thuyết, và cũng cực kì hiếm thấy.

      Trùng hợp làm sao, Bạch Tuấn Hào và Tào Trí đều chạm phải hai cái vảy ngược của Dương Thanh, rồi đều bị cao thủ Thần Cảnh giết chết.

      Chẳng lẽ những điều này còn chưa thể nói rõ vấn đề hay sao?  
      Vấn đề chính là, cao thủ Thần Cảnh giết chết bọn họ là Dương Thanh!  
      Nghĩ tới đây, Quan Vương không hề do dự, lắc đầu nói: "Các vị, tôi cũng muốn khôi phục vinh quang ngày trước của gia tộc, nhưng cao thủ của chiến vực nhiều vô số, sợ rằng cao thủ bậc Thần Cảnh cũng không ít đâu, kể cả khi chúng ta thành lập liên minh cũng sẽ không phải đối thủ của chiến vực".

      Quan Vương vừa dứt lời, bốn vị Vương khác lập tức sa sầm mặt lại.


      Nội dung cuộc họp ngày hôm nay cực kì quan trọng, một khi tiết lộ ra ngoài thì sẽ trở thành đả kích cực lớn đối với cả năm Vương tộc.

      Vương tộc hay Hoàng tộc thì đều âm thầm có tranh đấu với chiến vực, nhưng nếu chuyện này bị đưa ra công khai thì chỉ sẽ hoàn toàn trở mặt với phía chiến vực.

      Những người tham dự cuộc họp này đều là chủ của một Vương tộc, có người rời khỏi liên minh, nếu không may nội dung cuộc họp bị tiết lộ ra ngoài thì phải làm sao?  
      Điều quan trọng nhất là, năm Vương tộc lớn, nếu mất Vương tộc họ Quan rồi thì dù có thành lập liên minh các Vương tộc, thực lực cũng sẽ bị giảm bớt nhiều.

      "Quan Vương, ông bị chiến vực dọa sợ mất mật rồi à? Hay là bị Dương Thanh hù cho nhũn chân rồi?"  
      Tiết Vương cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Trước đó ông mới nói, Vương tộc họ Quan rút khỏi Yến Đô, sau khi Dương Thanh gặp tai nạn, Vương tộc họ Quan lại phái người quay về Yến Đô, nguyên nhân của hành động này là điều tuyệt mật của Vương tộc ông".

      "Nhưng theo ý tôi thì đây chỉ là lời nói dối, từ lâu ông đã biết Dương Thanh có thể là một cao thủ Thần Cảnh, cho nên mới không muốn mạo hiểm gia nhập liên minh".

      "Nếu tôi đoán không sai, ông còn đang nghĩ biện pháp liên lạc với Dương Thanh, báo lại với cậu ta về nội dung cuộc họp này của chúng ta, đúng không?"  
      Tiết Vương vừa dứt lời, các vị Vương khác lập tức biến sắc, ai nấy đều lộ vẻ tức giận: "Quan Vương, ông dám à!"  
      Quan Vương vội vã phủ nhận: "Tiết Vương, ông đừng có nói bậy, dù tôi không đồng ý gia nhập Liên minh các Vương tộc nhưng cũng sẽ không tiết lộ bất cứ nội dung nào của cuộc họp lần này cho người khác".

      "Ha ha, ai biết được?"  
      Tiết Vương cười ha hả, nói, tỏ thái độ không tin tưởng.

      "Quan Vương, hãy cho chúng tôi một lí do để ông từ chối gia nhập Liên minh các Vương tộc đi".

      Bạch Vương nghiêm nghị nói.

      "Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là như lời Tiết Vương nói vậy, lão già khốn kiếp này định tiết lộ nội dung cuộc họp ra ngoài để tranh thủ lấy lòng chiến vực".


      Tào Vương cũng cười lạnh, nói: "Hiển nhiên là ông ta thấy Liên minh các Vương tộc đấu với chiến vực thì kẻ thua nhất định là chúng ta".

      Mã Vương cũng lạnh lùng bảo: "Quan Vương, ông làm như vậy không sợ mất cả chì lẫn chài à?"  
      Lúc này, cả bốn vị Vương của bốn Vương tộc đều tức giận nhìn về phía Quan Vương.

      Quan Vương hơi nhíu mày, không hề e sợ, chỉ cười lạnh một tiếng: "Quan Vương tôi làm gì còn cần các ông dạy cho chắc?"  
      "Các ông muốn nghĩ thế nào thì tùy, còn về chuyện liên minh, tôi sẽ không theo!"  
      Quan Vương nói tới đó liền ngắt luôn video.

      Nhìn bóng Quan Vương biến mất khỏi cửa sổ video, bốn vị Vương khác đều sa sầm mặt mày.

      "Lão già khốn này, dám bỏ cuộc họp như vậy!"  
      Sắc mặt Bạch Vương lộ vẻ hung ác, nghiến răng nói.

      "Nếu đã thế, tôi kiến nghị, trước khi Liên minh các Vương tộc quyết định ra mặt tranh đấu với chiến vực, chúng ta nên tới Vương thành Quan một chuyến!"  
      Đáy mắt Tiết Vương lóe lên một tia sáng đáng sợ, lớn tiếng nói.

      "Không cần nhiều người, chỉ bốn Vương chúng ta tới đó là đủ để nghiền ép toàn bộ cao thủ của Vương thành Quan".

      Tào Vương cũng ngạo nghễ nói.

      "Đồng ý!"  
      Mã Vương phụ họa.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.