Chiến Thần Ở Rể

Chương 1096: 1096: Dương Thanh Thành Công Hay Thất Bại





"Loại khả năng thứ hai là Vương tộc họ Quan liên kết chiến vực cố ý diễn trò”.

      Tiết Vương vẫn bình tĩnh.

      Trong video, ông ta cầm một chén trà còn bốc hơi nóng và khẽ nhấp một hớp, sau đó nhìn về phía màn hình.

      "Thật ra, tối nay chẳng có nhân vật lớn nào tới Vương thành Quan, bọn họ tạo ra một hiện tượng giả để trấn áp Liên minh các Vương tộc của chúng ta”.

      Tiết Vương nói với giọng đều đều: "Bọn họ làm như vậy, vừa có thể bảo vệ được Vương tộc họ Quan lại vừa có thể bảo đảm thực lực của chiến vực ở Yến Đô”.

      "Các vị nghĩ lại xem, có nhân vật lớn của chiến vực nào mà không bận trăm công nghìn việc?"  
      "Bọn họ suốt ngày bận rộn với chiến sự ở ngoài biên giới, có mấy người rảnh rỗi để ứng phó với Liên minh các Vương tộc?"  
      "Trọng điểm bây giờ là ở Yến Đô.

Sau khi chúng ta nắm được Yến Đô mới có thể thuận lợi kế thừa Đế Thôn”.

      "Chuyện chúng ta liên minh chắc chắn đã bị Quan Vương tiết lộ.

Dưới tình huống này, sao Chiến vực có thể phái nhân vật quan trọng của mình tới Vương thành Quan được?"  
      Nghe Tiết Vương giải thích, mấy Vương khác đều thấy như hiểu ra nhiều điều.

      Bởi vì chuyện này xảy ra quá đột ngột nên bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã bị Bạch Vương gọi tới mở cuộc họp video.

      Bây giờ nghe Tiết Vương nói vậy, bọn họ đều có cảm giác như mình bị lừa.

      "Tiết Vương, ông có thể chắc chắn đây chỉ là một vở kịch do Vương tộc họ Quan liên kết với chiến vực diễn cho chúng ta xem không?"  
      Bạch Vương hỏi.

      Tào Vương cũng hỏi: "Bọn họ làm vậy, lẽ nào không sợ Liên minh Vương tộc chúng ta thật sự tới Vương tộc họ Quan một chuyến sao?"  
      Mã Vương cũng hơi nghi ngờ: "Bọn họ làm vậy sẽ khiến Vương tộc họ Quan sẽ phải gánh vác mạo hiểm rất lớn”.

      Ai nấy đều nhìn về phía Tiết Vương, chờ đợi lời giải thích của ông ta.

      Tiết Vương vẫn thản nhiên nói: "Nếu bọn họ không làm vậy, lẽ nào chúng ta sẽ không phái người tới Vương thành Quan sao?"  
      "Quan Vương biết rất rõ, từ lúc ông ta từ chối gia nhập, sợ rằng đối tượng bị đối phó đầu tiên sau khi Liên minh Vương tộc được thành lập chính là Vương tộc họ Quan”.

      "Nếu ông ta đã biết chúng ta sẽ động vào Vương tộc họ Quan, sao có thể còn ngồi chờ chết được?"  

      "Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi.

Nhưng tôi có thể xác định Quan Vương chắc chắn đã xin chiến vực giúp đỡ”.

      "Chiến vực chỉ có mấy cao thủ Thần Cảnh thôi, hơn nữa bọn họ đều là người quyền cao chức trọng, có rất nhiều nhiệm vụ.

Ai có thể bớt thời gian tới Vương tộc họ Quan?"  
      "Cho nên tôi mới nói có hai khả năng, khả năng thứ nhất thì giống như các ông đã suy đoán, người mà Quan Vương muốn đón chắc chắn là nhân vật lớn của chiến vực.

Nếu đúng là vậy, người này chỉ có thể là Dương Thanh!"  
      "Khả năng thứ hai như tôi vừa nói, bọn họ căn bản không đón ai hết, đây là vở kịch do Vương tộc họ Quan liên kết với chiến vực diễn cho chúng ta xem”.

      Tiết Vương vừa dứt lời lại cầm chén trà bằng sứ lên, uống một hớp.

      Cuộc họp video lại rơi vào trong sự im lặng ngắn ngủi.

      Vẻ mặt mấy Vương rất khó coi.

Nếu có thể xác định được nhân vật lớn của chiến vực có tới Vương thành Quan hay không, bọn họ cũng dễ thu xếp chuyện đối phó với Vương tộc họ Quan.

      Nhưng bây giờ không biết, bọn họ rơi vào thế bị động.

      "Tiết Vương, nếu ông suy nghĩ chuyện này thông suốt như vậy, chắc hẳn cũng có ý tưởng gì hay chứ? Ông nói ra cho mọi người cùng thương lượng”.

      Bạch Vương nói.

      Tiết Vương gật đầu: "Tôi cho rằng trọng điểm của Liên minh Vương tộc chắc chắn là Yến Đô chứ không phải Vương tộc họ Quan”.

      "Chỉ cần Liên minh Vương tộc có thể thuận lợi khống chế Yến Đô và kế thừa Đế Thôn, thực lực của thành viên Liên minh Vương tộc chúng ta đều sẽ tăng mạnh, thậm chí có khả năng tranh đấu với Hoàng tộc”.

      "Chờ đến lúc đó, chỉ Vương tộc họ Quan thì có là cái thá gì?"  
      "Chúng ta tùy tiện phái ra mấy cao thủ Đế Thôn cũng có thể tiêu diệt được Vương tộc họ Quan, đúng không?"  
      Nghe Tiết Vương nói vậy, Tào Vương là người đầu tiên phản đối: "Không được! Chúng ta nên ra tay với Vương tộc họ Quan trước! Cuộc chiến ở Yến Đô tồn tại quá nhiều biến số, nếu Liên minh Vương tộc chúng ta thất bại, sợ rằng Vương tộc họ Quan có thể sẽ giẫm lên trên đầu chúng ta mất”.

      "Chỉ có tiêu diệt Vương tộc họ Quan vào lúc này mới có thể tránh được bọn họ ở phía sau ngáng chân chúng ta”.

      "Lại nói, cho dù Chiến vực thật sự phái cao thủ Thần Cảnh đến che chở cho Vương tộc họ Quan thì sao chứ? Liên minh Vương tộc chúng ta cũng không kém!"  
      "Nếu chúng ta không thể xử lý được một cao thủ Thần Cảnh do chiến vực phái ra, vậy cần gì phải đi Yến Đô tự rước lấy nhục?"  

      Tào Vương vừa nói xong, Mã Vương lập tức tiếp lời: "Không sai, nếu chúng ta không thể đối phó lại một cao thủ được phái tới che chở cho Vương tộc họ Quan, còn chẳng bằng giải tán Liên minh Vương tộc cho xong”.

      Bạch Vương không nói gì, rõ ràng đang suy nghĩ về hậu quả của chuyện này.

      Tiết Vương cười nhạt: "Tôi chỉ phát biểu chút ý kiến của tôi thôi.

Bất kể cuối cùng Liên minh Vương tộc quyết định thế nào, Vương tộc họ Tiết đều sẽ cố gắng phối hợp!"  
      "Bạch Vương, Liên minh Vương tộc là do ông đề xuất ra, ông nói ý kiến của ông xem!"  
      Tào Vương nhìn về phía Bạch Vương nói.

      Ánh mắt Bạch Vương đang do dự chợt trở nên lạnh lẽo: "Tào Vương và Mã Vương nói không sai.

Nếu chúng ta không đối phó được với cao thủ do chiến vực phái tới che chở cho Vương tộc họ Quan, chúng ta còn mặt mũi nào tranh đoạt Đế Thôn nữa?"  
      "Hơn nữa, chiến vực rốt cuộc có phái người tới che chở cho Vương tộc họ Quan hay không, chúng ta còn chưa biết”.

      Mấy Vương đều gật đầu.

Tào Vương nói: "Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta tiếp tục thực hiện kế hoạch buổi chiều!"  
      "Bất kể chiến vực có phái nhân vật lớn tới Vương thành Quan hay không, kế hoạch lúc trước đều không thích hợp lắm”.

      Bạch Vương nheo mắt nói: "Chúng ta cần tăng cấp cho đội liên minh phái ra, mỗi Vương tộc sẽ phái ra ba cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong”.

      "Mười hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và tám cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đến Vương tộc họ Quan, cho dù thật sự có cao thủ Thần Cảnh cũng chưa chắc có thể bảo vệ được Vương tộc họ Quan!"  
      Bạch Vương nói với vẻ hung ác.

      Trong Vương tộc có rất ít cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, thậm chí có chủ Vương tộc cũng chỉ mới tới cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong mà thôi.

      Nhưng trong số bốn người đang họp, ai mà chẳng có vài cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong trong tay chứ?  
      Ngoài mặt, đây gần như là đội hình có lực chiến đấu mạnh nhất mà Vương tộc có thể lấy ra được.

      Vẻ mặt mấy Vương đều vô cùng nghiêm trọng, không ai nhận lời trước.

      "Các vị, đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ các vị còn muốn giấu nữa sao?"  
      Bạch Vương hơi giận khi thấy mấy người không tỏ thái độ: "Vậy tôi tỏ thái độ trước, Vương tộc họ Bạch sẽ điều động ba cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ”.

      Ông ta vừa dứt lời, mấy Vương khác đều kinh ngạc.


      Bọn họ không ngờ Bạch Vương bằng lòng điều động ba cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, đúng là rất quyết đoán.

      Cho dù chỉ thêm một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nhưng vẫn lộ ra thực lực của Vương tộc họ Bạch.

      Xem ra những năm gần đây, Vương tộc họ Bạch đã che giấu rất kỹ, sợ rằng bọn họ không thiếu cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.

      Bằng không, Bạch Vương sẽ không điều ra ba cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nhanh gọn như vậy.

      "Vương tộc họ Tào bằng lòng phái ra hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và ba cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ”.

      Tào Vương cuối cùng cũng nói.

      Cho dù Vương tộc họ Tào cũng có thể điều ra ba cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nhưng ông ta không muốn Vương tộc họ Tào để lộ quá nhiều thực lực.

      "Vương tộc họ Tiết cũng bằng lòng phái ra hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và ba cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ”.

      "Vương tộc họ Mã cũng bằng lòng phái ra hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và ba cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ”.

      Tiết Vương và Mã Vương cũng nói, chẳng ai muốn để lộ ra thực lực của mình quá sớm.

      "Được, cứ quyết định như vậy đi.

Chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và mười một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ sẽ lập tức lên đường, đi tới Vương thành Quan, thành lập tiểu đội Liên minh Vương tộc ở Vương thành Quan”.

      Lúc này, Bạch Vương nói: "Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ là phá hủy Vương tộc họ Quan, thần ngăn giết thần, phật cản giết phật!"  
      "Tối nay phải làm cho Vương tộc họ Quan biến mất khỏi nhóm Vương tộc!"  
      "Được!"  
      Ba Vương khác đều đáp.

      Cùng lúc đó, Dương Thanh đã dẫn theo Phùng Tiểu Uyển đến Vương tộc họ Quan.

      "Cậu Thanh, chỉ cần có cậu ở đây là tôi yên tâm rồi”.

      Trong Vương tộc họ Quan, Quan Vương nhường lại vị trí chủ nhà cho Dương Thanh, kích động nói.

      Đến bây giờ, lão ta vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

      Lão ta không ngờ Dương Thanh thật sự tới đây!  
      Trong Vương tộc họ Quan không chỉ có người của Vương tộc họ Quan, còn có người của nhà họ Khương, nhà họ Lâm và chiến vực ở Vương thành Quan.

      Có thể nói, trong Vương tộc họ Quan bây giờ tập trung mấy người đứng đầu gia tộc quyền quý nhất trong cả Vương thành Quan.

      Dương Thanh thờ ơ nói: "Ông đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng Liên minh Vương tộc sẽ nhanh chóng phái ra cao thủ hàng đầu đánh đến Vương tộc họ Quan đấy”.


      Dương Thanh bảo Vương tộc họ Quan tổ chức cảnh tượng đón người ở sân bay long trọng như vậy là để truyền tin tức này đến các Vương tộc khác.

      Chỉ có vậy, anh mới có thể câu được con cá lớn.

      "Cậu Thanh, ý của cậu là Liên minh Vương tộc có thể sẽ ra tay với Vương tộc họ Quan vào tối nay à?"  
      Vẻ mặt Quan Vương vô cùng khó coi.

      Bây giờ chỉ có một mình Dương Thanh, lão ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để giao đấu với Liên minh Vương tộc.

      Lão ta là chủ của Vương tộc họ Quan nên biết rất rõ, một khi Liên minh Vương tộc thật sự muốn phái cao thủ hàng đầu tới Vương tộc họ Quan, sẽ gây ra cuộc chiến đấu ác liệt tới mức nào.

      Không có Dương Thanh, Vương tộc họ Quan sẽ biến mất trong một đêm.

      Cho dù có Dương Thanh ở đây, lão ta cũng không tự tin lắm.

      Anh không trả lời, trái lại hỏi: "Nếu là ông, lúc quyết định đối phó với một thế lực có khả năng uy hiếp đến Vương tộc họ Quan, ông sẽ chờ đối phương chuẩn bị xong mới ra tay sao?"  
      Quan Vương ngây người nhưng lập tức hiểu rõ ý của Dương Thanh.

      Chỉ có đánh bất ngờ mới có thể nắm được nhiều phần thắng hơn.

      Nếu Liên minh Vương tộc muốn đối phó với Vương tộc họ Quan, vậy tối nay chính là thời cơ tốt nhất.

      "Tôi hiểu rồi!"  
      Quan Vương gật đầu với vẻ nghiêm trọng, đảo mắt nhìn mọi người và lạnh lùng nói: "Năm Vương tộc lớn Chiêu Châu lấy Vương tộc họ Bạch làm trung tâm, khoảng cách giữa hai tộc bất kỳ đều tương đương nhau”.

      "Nói cách khác, các Vương tộc lớn khác muốn tới Vương thành Quan đều phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ”.

      "Bây giờ, các vị còn có hai tiếng để phái các cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ trở lên trong các tộc tới Vương tộc họ Quan, chuẩn bị đón tiếp cao thủ của liên minh Vương tộc”.

      Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều có áp lực rất lớn.

      "Vâng!"  
      Một đám người đứng đầu gia tộc quyền quý ở Vương thành Quan đều nhận lệnh rời đi.

      "Cậu Thanh, tôi đã chuẩn bị sẵn chỗ cho cậu, mong cậu dời bước đi nghỉ ngơi”.

      Quan Vương đi tới trước mặt Dương Thanh và cung kính nói.

      Bây giờ, Dương Thanh chính là chỗ dựa lớn nhất của lão ta.

Có thể nói thắng hay thua đều dựa cả vào Dương Thanh!  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.