Chiến Thần Ở Rể

Chương 1151: 1151: Cơn Giận Của Cháu Đích Tôn Hoàng Tộc





Long Đằng đã sớm nghĩ đến việc Hoàng tộc họ Long sẽ đổ hết chuyện xảy ra tối qua lên đầu Dương Thanh.

      Nhưng lão ta không ngờ Hoàng tộc họ Long lại đến nhanh như thế, chuyện mới xảy ra tối qua mà sáng sớm hôm nay họ đã tới rồi.

      “Điện hạ, thế lực ra tay với nhà họ Long tối qua là Liên minh Vương tộc chứ không phải cậu Thanh!”  
      Long Đằng nói: “Cậu Thanh là bạn vong niên của tôi, còn giúp nhà họ Long rất nhiều lần, chuyện xảy ra tối qua không hề liên quan đến cậu ấy”.

      “Hửm?”  
      Long Thiên Vũ lập tức nhướng mày: “Ý ông là Hoàng tộc họ Long nhận được thông tin sai lệch ư? Ông đang nghi ngờ năng lực của Hoàng tộc họ Long à?”  
      Chỉ một câu của hắn ta đã chụp mũ cho Long Đằng, chuyện này khiến sắc mặt Long Đằng càng thêm khó coi.

      “Điện hạ, Long Đằng không hề có ý đó! Mười kẻ địch xông vào đây tối qua đã bị giết hết, nếu điện hạ không tin lời tôi nói thì có thể cho người điều tra, chắc chắn sẽ biết họ đều là cao thủ của Liên minh Vương tộc”.

      Long Đằng vội nói.

      Tuy rõ ràng Hoàng tộc họ Long đến vì Dương Thanh, chuyện tối qua chỉ là cái cớ để Hoàng tộc họ Long tiến vào Yến Đô, nhưng lão ta vẫn muốn thuyết phục, hy vọng có thể ngăn được xung đột giữa Dương Thanh và Hoàng tộc họ Long.

      “Câm mồm!”  
      Long Thiên Vũ chợt quát lên, híp mắt: “Nếu tôi đã tới Yến Đô, mọi chuyện sẽ do tôi quyết định, tôi bảo ông liên lạc với Dương Thanh thì ông cứ làm đi”.

      “Ông biết hậu quả khi làm trái lệnh tôi là gì rồi chứ?”  
      Nhìn dáng vẻ ngang ngược của Long Thiên Vũ, Long Đằng chỉ cảm thấy rất bi ai.


      Lão ta định thuyết phục để giảm bớt mâu thuẫn giữa Dương Thanh và Hoàng tộc họ Long, nhưng Hoàng tộc họ Long vốn không định bỏ qua cho Dương Thanh.

      “Được, tôi gọi!”  
      Long Đằng nghiến răng nghiến lợi, bấm số Dương Thanh.

      “Cậu Thanh, điện hạ Long Thiên Vũ - cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long muốn gặp cậu, bây giờ cậu có thời gian đến nhà họ Long một chuyến không?”  
      Lúc này, Dương Thanh đang ở dinh thự Vân Phong, ăn cơm với vợ và con gái, bỗng nhận được điện thoại từ Long Đằng, không khỏi nhíu mày.

      “Hai mẹ con ăn đi, anh nghe điện thoại đã!”  
      Dương Thanh nói rồi quay người đi ra ngoài, sau đó mới đáp: “Nếu anh ta muốn gặp tôi thì bảo anh ta đến tập đoàn Nhạn Thanh mà chờ”.

      Đương nhiên Dương Thanh cũng hiểu, việc Long Đằng gọi anh đến nhà họ Long là mệnh lệnh của Long Thiên Vũ.

      Nếu Hoàng tộc họ Long đã kiêu ngạo đến thế, đương nhiên anh sẽ không nể mặt đối phương.

      Có vẻ Long Đằng rất khó xử, trầm giọng nói: “Cậu Thanh, xem như tôi xin cậu, cậu đến nhà họ Long một chuyến được không?”  
      Dương Thanh đang định từ chối, nhưng khi nghe thấy giọng điệu của Long Đằng thì biết ngay lão ta bị ép buộc.

      “Được, nếu anh ta đã muốn gặp tôi thì tôi sẽ đến đó, nhưng tôi không thể đảm bảo mình sẽ làm gì đâu”.

      Dương Thanh lạnh lùng nói.

      Long Đằng vội nói: “Vâng! Vậy tôi chờ cậu ở nhà họ Long nhé!”  
      Sau khi cúp máy xong, lưng Long Đằng đã đầm đìa mồ hôi lạnh.


      Đương nhiên lão ta biết rõ sự đáng sợ của Dương Thanh, bảo cao thủ như Dương Thanh đến nhà họ Long để gặp người ta đúng là hơi vô lễ, nhưng lão ta đã hết cách rồi.

      “Long Đằng, tôi bảo ông ra lệnh cho cậu ta tới nhà họ Long để giải thích với tôi trong vòng mười phút, ông lại xin cậu ta à?”  
      Long Thiên Vũ sầm mặt, trong mắt lóe lên sát khí: “Ông muốn chết đúng không?”  
      Long Đằng cảm thấy vô cùng chua chát, cả Dương Thanh lẫn Long Thiên Vũ đều là đối tượng mà lão ta không thể đắc tội.

      “Điện hạ, có lẽ cậu chưa biết, thực lực võ thuật của Dương Thanh đã đạt đến Thần Cảnh rồi, còn tôi mới tới Vương Cảnh trung kỳ mà thôi! Tôi không dám đắc tội cậu ấy”.

      Long Đằng vội giải thích, nhưng câu giải thích của lão ta không hề có tác dụng trước mặt Long Thiên Vũ.

      Long Thiên Vũ tức giận chất vấn: “Không dám đắc tội cậu ta, nên ông lựa chọn khiến Hoàng tộc họ Long mất mặt à?”  
      Mấy cao thủ của Hoàng tộc họ Long đang đứng cạnh hắn ta đều nhìn chằm chằm vào Long Đằng, như thể chỉ cần Long Thiên Vũ ra lệnh, họ sẽ lấy mạng Long Đằng.

      Long Đằng không khỏi rùng mình, lập tức quỳ xuống: “Điện hạ, tôi đâu dám khiến Hoàng tộc họ Long mất mặt chứ!”  
      “Nhưng thực lực của nhà họ Long quá yếu, không thể đối phó với cao thủ Thần Cảnh, tôi cũng hết cách rồi! Xin điện hạ tha cho!”  
      Thấy Long Đằng quỳ xuống xin tha, sự khinh thường trong mắt Long Thiên Vũ càng thêm rõ rệt.

Hắn ta lạnh lùng nói: “Nếu vậy, hôm nay tôi sẽ cho ông cơ hội tự tay giết cao thủ Thần Cảnh”.

      “Sau khi ông tự tay giết cao thủ Thần Cảnh xong, ông sẽ biết, ngay cả cao thủ Thần Cảnh cũng chỉ là sâu bọ trước mặt Hoàng tộc họ Long!”  
      Long Thiên Vũ ngạo nghễ nói, như thể cao thủ Thần Cảnh chẳng là cái thá gì trước mặt hắn ta.


      Long Đằng không khỏi co rúm người, đương nhiên lão ta cũng hiểu Long Thiên Vũ có ý gì.

      “Điện hạ, ngài đừng coi thường Dương Thanh, cậu ấy mới hai tám tuổi mà đã nắm giữ thực lực Thần Cảnh, chắc chắn có lai lịch khó lường”.

      Long Đằng vội nói: “Tôi đề nghị Hoàng tộc họ Long nên qua lại thân thiết với cậu ấy, bây giờ ở Yến Đô, chỉ mình Dương Thanh có tư cách trở thành Vương của Yến Đô nhất”.

      “Nếu cậu ấy trở thành Vương của Yến Đô thì sẽ danh chính ngôn thuận thừa kế Đế Thôn, đến khi đó, cho dù không có thế lực nào chống lưng thì chỉ riêng Đế Thôn đã đủ để khiến địa vị của cậu ấy tăng vọt rồi”.

      “Nếu bây giờ Hoàng tộc họ Long thân thiết với Dương Thanh, sau khi cậu ấy thừa kế Đế Thôn, Hoàng tộc họ Long cũng sẽ có quan hệ tốt với Đế Thôn rồi”.

      Long Đằng hiểu rõ, Long Thiên Vũ dẫn cao thủ của Hoàng tộc họ Long đến Yến Đô vì Đế Thôn.

      Lão ta cũng biết, Dương Thanh không muốn cho Đế Thôn nhập thế nên sẽ ngăn cản mọi thế lực muốn làm điều đó.

      Nhưng bây giờ lão ta chỉ có thể nói thế thì mới có thể ngăn chặn xung đột giữa Long Thiên Vũ và Dương Thanh.

      “Vả miệng!”  
      Long Thiên Vũ bỗng ra lệnh.

      Vù!  
      Một bóng người sau lưng hắn ta lập tức biến mất.

      “Bốp!”  
      Ngay sau đó, tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Long Đằng bay ra xa mười mấy mét, hộc máu mồm.

      Hơi thở của lão ta lập tức yếu hẳn.

      Vào giờ phút này, cả nhà họ Long lặng ngắt như tờ, ai cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn Long Đằng đang thoi thóp.


      “Tôi tạm thời giữ lại cái mạng chó cho ông, nếu ông dám nói đỡ thằng nhãi kia nữa, tôi sẽ lấy mạng ông đấy!”  
      Long Thiên Vũ hờ hững nhìn Long Đằng.

      Long Đằng lồm cồm bò dậy, khóe miệng đầy máu tươi, sắc mặt tái mét.

Lão ta run rẩy bước lên phía trước, kiên định nhìn Long Thiên Vũ: “Điện hạ, Dương Thanh thực sự không phải người bình thường, tôi xin ngài hãy nghĩ lại đi!”  
      “Giết!”  
      Lần này, Long Thiên Vũ hoàn toàn tức giận, ra lệnh giết Long Đằng luôn.

      “Chủ gia tộc!”  
      Mười hai tướng của Long Môn lập tức xông lên bảo vệ Long Đằng, nhìn chằm chằm vào đám người Long Thiên Vũ.

      “Lui ra đi!”  
      Long Đằng cắn răng.

      Lão ta biết rõ, nếu mười hai tướng của Long Môn ra tay thì cũng chỉ là đang đâm đầu vào chỗ chết.

      Long Thiên Vũ là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, sao có thể thiếu cao thủ Thần Cảnh đi theo bảo vệ được?  
      Tuy mười hai tướng của Long Môn mạnh nhưng chỉ phát huy được thực lực bán bộ Thần Cảnh là cùng.

      Long Thiên Vũ híp mắt, nhìn chằm chằm vào Long Đằng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí: “Không ngờ ông cũng bồi dưỡng được một số cao thủ trung thành”.

      “Nhưng thế thì sao chứ? Tôi muốn giết ông đấy, ai cản nổi tôi?”  
      Hắn ta nói rồi lại quát lên: “Giết!”  
      Một người sau lưng hắn ta lập tức biến mất rồi xuất hiện trước mặt Long Đằng, vỗ vào đầu lão ta: “Chết đi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.