Chiến Thần Ở Rể

Chương 1505: 1505: Tình Cảnh Tiến Thoái Lưỡng Nan





Thoạt nhìn Dương Thanh đang rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại ngạc nhiên vô cùng, thực lực mạnh mẽ của Diệp Lâm thật sự làm anh quá bất ngờ.

Quan trọng là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp còn chưa xuất hiện, nếu như bây giờ tiêu hao hết thực lực để đối phó một mình Diệp Lâm thì phải ứng phó như thế nào khi người bảo vệ đó xuất hiện?
Nếu như thế Dương Thanh vẫn còn một biện pháp, đó là thông qua huyết mạch cuồng hóa để bản thân tiến vào trạng thái cuồng hóa.

Nhưng cách này là anh chuẩn bị để đối phó người bảo vệ Hoàng tộc, tuyệt đối không thể dùng trước khi kẻ đó xuất hiện.

"Dương Thanh, bây giờ tôi có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, mà cậu thì chỉ đang ở Siêu Phàm Tam Cảnh, cho dù cậu có thể bộc phát ra thực lực mạnh hơn thì nhiều nhất cũng đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh là cùng, cậu cho rằng có thể đánh bại tôi sao?" "Hơn nữa, cho dù cậu thật sự có thể đánh bại tôi, nhưng mà cậu đã cân nhắc sẽ tiêu hao bao nhiêu chưa? Đừng quên, Hoàng tộc họ Diệp của tôi còn có người bảo vệ đang âm thầm theo dõi".

"Bây giờ, chỉ cần cậu quỳ xuống xin tha mạng và đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Diệp, làm việc cho tôi, cậu mới có thể được miễn tội chết.

Tôi cho cậu một phút đồng hồ suy nghĩ".

Diệp Lâm kiêu ngạo cao giọng nói, hiển nhiên lão ta vô cùng tự tin với thực lực hiện tại của mình.

Chỉ là trong lòng Diệp Lâm cũng có chút kiêng dè.

Một tuần trước tại đỉnh Yến Sơn, thực lực của Dương Thanh tăng vọt, suýt chút nữa giết chết lão ta và Lưu lão quái.


Lão ta có thể khẳng định trạng thái lúc ấy của Dương Thanh tuyệt đối có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh.

Mà bản thân Dương Thanh đã rất mạnh, thiên phú võ thuật hơn người, nếu như có thể trở thành thành viên của Hoàng tộc họ Diệp thì đó sẽ là một trợ giúp rất lớn cho bọn họ.

Và lão ta cũng tin chắc rằng sau khi Dương Thanh gia nhập Hoàng tộc họ Diệp, mình sẽ có thể kiểm soát sự sống chết của anh ở trong tay.

"Không cần suy nghĩ, đừng nói lời vô ích, đánh thì đánh đi!"
Dương Thanh lạnh lùng nói.

Khi lời nói vừa dứt, trong nháy mắt tần suất hô hấp của anh đã xảy ra thay đổi, là phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Trong thời gian ngắn ngủi, một luồng khí thế võ đạo đáng sợ tràn ngập trong cơ thể Dương Thanh, lao đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thẳng tới Siêu Phàm Lục Cảnh.

Chỉ có điều, nếu chưa đạt tới thực lực của Siêu Phàm Lục Cảnh thì vẫn không thể đánh bại Diệp Lâm.

"Đã như vậy, tôi đành phải tiễn cậu lên đường!"
Trong mắt Diệp Lâm hiện lên sát khí nồng đậm, bóng dáng của lão ta biến mất tại chỗ.

"Chết đi!"
Dương Thanh gầm thét một tiếng, bùng nổ khí thế đáng sợ.

"Oành!"
Đòn công kích của hai người gần như được đồng thời đánh ra.

Dưới sự oanh tạc của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, khí kình kinh người như biển bão quét qua tứ phương tám hướng.

"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn nổ ra, điện Diệp Hoàng to lớn mà không thể chịu đựng được lực xung kích từ cuộc chiến của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, sập xuống phát ra những âm thanh vang dội.

Đọc truyện tại Tamli nh247.com nhé! Các cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp vốn đã lui ra xa ngoài trăm mét đều mở to hai mắt.

Nếu tiếp tục để cho Diệp Lâm đấu với Dương Thanh ở đây thì chẳng phải toàn bộ Hoàng phủ họ Diệp sẽ bị phá hủy sao?
"Ở đây không thể phát huy hết sức mạnh, chúng ta tới Hoàng Sơn đánh một trận, như thế nào?", Diệp Lâm chăm chú nhìn Dương Thanh, hỏi.

"Được!", Dương Thanh đồng ý.


Dương Thanh nhất định phải tiêu diệt Diệp Lâm để nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp, cứ vậy mà hủy đi tất cả tương đương với việc hủy đi tất cả của anh.

Đó cũng là lý do tại sao Dương Thanh lại đồng ý khi Diệp Lâm đề nghị rời khỏi Hoàng phủ họ Diệp để đánh một trận.

Bóng dáng của hai người nhanh như chớp, những người khác còn chưa kịp hoàn hồn thì đã biến mất ở Hoàng phủ họ Diệp.

"Đi thôi, đến Hoàng Sơn!", một đám cao thủ kéo nhau rời đi.

Hoàng Sơn là ngọn núi cao nhất của Hoàng thành Diệp, mà Hoàng phủ họ Diệp lại tựa lưng Hoàng Sơn.

Không lâu sau, Dương Thanh và Diệp Lâm đã đến đỉnh Hoàng Sơn.

Rất nhiều cao thủ của Hoàng thành Diệp cũng chạy tới đó, nhưng bọn họ chỉ dám đứng ở chân núi để quan sát trận chiến chứ không ai dám đi lên.

"Dương Thanh, tại sao cậu lại hận Hoàng tộc họ Diệp của tôi như vậy? Hơn nữa, ân oán giữa chúng ta cũng không đến tình cảnh không thể giải hòa cơ mà".

Mặc dù thực lực của Diệp Lâm vượt qua Dương Thanh nhưng trong lòng vẫn tràn đầy kiêng dè.

Trong cuộc chiến tại đỉnh Yến Sơn hôm đó, Dương Thanh để lại cho lão ta ấn tượng quá sâu.

Hiện giờ Dương Thanh còn chưa tiến vào trạng thái đó mà đã có thể bùng nổ ra sức chiến đấu gần tương đương với lão ta, nếu như tiến vào trạng thái đó thì sao?
Cho dù cuối cùng người bảo vệ Hoàng tộc cũng sẽ xuất hiện thì lúc đó e rằng Dương Thanh đã giết lão ta rồi.

"Hoàng tộc họ Diệp gióng trống khua chiêng dẫn người đến Yến Đô, lấy cớ tổ chức tiệc mừng thọ để dẫn Đế Thôn xuất thế, còn muốn giết tôi, chẳng lẽ cái này chưa được tính là thù hận?"

Dương Thanh đứng cách Diệp Lâm hơn mười mấy mét, châm chọc nói: "Nếu như thực lực của tôi không đủ thì chắc hôm đó đã trúng phải thủ đoạn hiểm ác của ông rồi nhỉ?"
Diệp Lâm cố gắng thuyết phục: "Dương Thanh, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cho dù cậu muốn giết tôi hay tôi muốn giết cậu thì đến lúc này chúng ta đều còn sống, vậy thì có thể làm bạn bè".

"Với thực lực hiện nay của cậu, nếu gia nhập Hoàng tộc họ Diệp thì cả mấy Hoàng tộc lớn còn có ai là đối thủ của chúng ta? Cậu và tôi hợp sức, cho dù người bảo vệ của ba Hoàng tộc khác xuất hiện cũng không làm gì được chúng ta".

"Dương Thanh, chúng ta hãy liên kết lật đổ ba Hoàng tộc khác đi.

Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu thành lập Hoàng tộc họ Dương, đến lúc đó, dù là Hoàng tộc cổ xưa thì chúng ta cũng có tư cách tranh đấu".

Diệp Lâm không chịu bỏ cuộc, tham vọng của lão ta rất lớn, không chỉ muốn thống nhất bốn Hoàng tộc lớn mà còn muốn tranh đấu với hai Hoàng tộc cổ xưa.

Dương Thanh lại lạnh lùng cười: "Không cùng chí hướng, mưu cầu khác nhau!"
Gần như ngay lập tức, Dương Thanh giậm chân đạp một cái, thân hình nhanh chóng lùi lại.

Nếu như anh lui ra phía sau trễ một chút nữa thôi thì toàn bộ cánh tay đều sẽ gãy mất.

Dù vậy, cánh tay của anh vẫn run lên.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.