Chiến Thần Ở Rể

Chương 2106



Chương 2106:

 

“Thiên Thiên!”

 

Lục Tinh Tuyết đột nhiên nghiêm túc dặn dò: “Đừng nói mấy lời thế này nữa, nếu để Lý Tấn biết được thì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm đấy”.

 

Thấy cô ta nghiêm mặt lại, Mục Thiên Thiên cũng không dám đùa nữa, vội vàng bảo đảm: “Chị à, em chỉ nói đùa với chị thôi, đừng lo, em sẽ không đi nói lung tung đâu”.

 

Nửa giờ sau, xe chậm rãi lái vào một trang viên, đi thêm năm phút nữa rồi dừng trước một căn biệt thự.

 

“Anh ơi, tỉnh lại đi, chúng ta về nhà rồi!”

 

Lục Tỉnh Tuyết cố gắng nói nhỏ nhẹ hết mức có thể, sợ lớn tiếng sẽ làm Dương Thanh bị giật mình.

 

Dường như nghe thấy giọng nói của cô ta, anh †ừ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt mỹ miều gần trong gang tấc.

 

Dương Thanh giật cả mình, lùi ra sau như phản xạ có điều kiện.

 

Lục Tinh Tuyết ngẩn người.

 

Chưa có người đàn ông nào né tránh một người xinh đẹp như cô ta thế này cả.

 

Thế mà Dương Thanh vừa tỉnh lại là nhanh chóng tránh xa.

 

Mục Thiên Thiên cũng nhìn thấy, kinh ngạc nói: ‘Anh đúng là không biết điều mà, chị họ…”

 

“Thiên Thiên!”

 

Lục Tinh Tuyết biết cô ta muốn nói gì bèn vội vàng ngăn cản, trên gương mặt xinh đẹp lại ửng hồng.

 

“Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu!”

 

Dương Thanh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra phản ứng vừa rồi của mình hơi quá đáng nên mau chóng xin lỗi.

 

“Sau này anh hãy ở đây với chúng tôi nhé”.

 

Lục Tỉnh Tuyết mỉm cười nói.

 

Dương Thanh đi theo hai chị em tiến vào căn biệt thự sang trọng, bên trong rất nguy nga và lộng lẫy, người bình thường vào đây sẽ bị choáng ngợp trước sự xa hoa của nơi này.

 

Nhưng từ đầu đến cuối Dương Thanh đều rất thản nhiên, dường như tất cả mọi sự rực rỡ sang trọng này đều không là gì đối với anh.

 

Những bức tranh chữ do chính tay các nhà thư pháp chấp bút treo trên bức tường xung quanh cũng không được anh nhìn lấy một cái.

 

“Sau này anh ở phòng này, tôi và Thiên Thiên ở trên tầng hai, không có việc gì thì không được đi lên, hiểu chưa?”

 

Lục Tỉnh Tuyết dặn dò.

 

Dương Thanh gật đầu: “Cảm ơn cô!”

 

Bây giờ có nơi để ở là tuyệt lắm rồi, anh không dám đòi hỏi thêm gì.

 

“Anh đi tắm trước đi, ra ăn cơm rồi cùng đi mua quần áo cho anh”.

 

Nói rồi Lục Tỉnh Tuyết đi xuống phòng bếp, xem ra là muốn đích thân nấu bữa trưa.

 

Về phòng, Dương Thanh tắm rửa bằng nước ấm, kỳ cọ sạch vết bẩn trên người rồi ra ngoài.

 

“Anh này…”

 

Mục Thiên Thiên đi đến định gọi xuống ăn cơm thì đúng lúc Dương Thanh ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy anh, cô ta ngây ngẩn cả người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.