Chiến Thần Ở Rể

Chương 2120



Chương 2120:

 

Ông Tề gật đầu.

 

Hô hấp của hai bố con trở nên gấp gáp.

 

Một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ là đã có thể đưa nhà họ Lục lên vị trí vượt xa hiện nay, giả sử thực lực của Dương Thanh đã đạt đến Vương Cảnh đỉnh phong thì mục tiêu nằm trên đỉnh Ninh Châu không còn xa nữa!

 

“Bố, lần này chúng ta nhặt được báu vật rồi!”

 

Lục Xuyên kích động nói: “Chỉ cần có thể khiến cậu nhỏ ở lại nhà họ Lục, thì nhà họ Lý và nhà họ Trương cũng chưa chắc là đối thủ của chúng ta”.

 

Hai mắt Lục Nguyên Thông hơi sáng lên, lão †a im lặng một hồi bỗng hỏi: “Con nói xem nếu cậu nhỏ và Tỉnh Tuyết kết hôn nhà họ Lục sẽ thế nào?”

 

Lục Xuyên nghe vậy kinh ngạc tột độ, sau đó lại kích động nói: “Nếu cậu nhỏ thật sự kết hôn với Tỉnh Tuyết dù nhà họ Lý hay nhà họ Trương cũng phải cúi đầu xưng thần.

 

“Bởi vì trong gia tộc của bọn họ cao thủ mạnh nhất cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ mà thôi”.

 

“Còn chúng ta, chỉ cần một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cũng có thể chèn ép hai gia tộc họ Lý và họ Trương!”

 

Trong mắt Lục Nguyên Thông tràn đầy mong chờ: “Nếu ngay cả ông Tê cũng nghĩ thực lực của cậu nhỏ rất có thể là Vương Cảnh đỉnh phong vậy chúng ta nhất định phải nghĩ cách giữ cậu ấy ở lại nhà họ Lục”.

 

Lục Xuyên gật đầu: “Bố, con sẽ tìm Tinh Tuyết nói chuyện, bảo con bé phải dùng mọi cách để được ở bên cậu nhỏ”.

 

Dương Thanh không hề biết anh đã được trong nhà Lục Xuyên xem là con rể của nhà họ Lục.

 

Lúc này anh đang ở trong phòng khách chờ Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đi ra.

 

Trong lúc Dương Thanh đang ngồi đợi thì Mục Thiên Thiên gõ cửa phòng Lục Tỉnh Tuyết đi vào.

 

“Chị, sao chị lại khóc?”

 

Mục Thiên Thiên phát hiện hai mắt Lục Tinh Tuyết đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc xong.

 

Lục Tinh Tuyết vội xoay đầu đi: “Chị không có khóc!”

 

Mối quan hệ của Mục Thiên Thiên và Lục Tinh Tuyết rất tốt. Đương nhiên cô ta nhận ra tâm trạng khác thường của Lục Tinh Tuyết.

 

Cô ta đi tới bên cạnh Lục Tinh Tuyết, sau đó đột nhiên vươn tay ôm chị họ vào lòng, khẽ nói: “Chị, chị đừng buồn, không phải anh ấy không thích chị, mà vì bây giờ anh ấy đã mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện, cho nên không dám quá gần gũi chị”.

 

“Anh ấy sợ mình đã kết hôn sinh con, sợ ngày nào đó anh ấy nhớ lại, chắc chăn sẽ khiến chị tổn thương”.

 

“Vì thế sở dĩ anh ấy nói vậy là vì sợ làm chị tổn thương!”

 

Nghe Mục Thiên Thiên nói vậy, tâm trạng của Lục Tỉnh Tuyết tốt hơn rất nhiều, vô thức hỏi: “Anh ấy nói vậy thật sao?”

 

Mục Thiên Thiên gật đầu: “Chị, anh ấy nói vậy đấy”.

 

Thấy tâm trạng của Lục Tinh Tuyết đã khá hơn, Mục Thiên Thiên cũng yên tâm hơn nhiều, cô †a cười híp mắt nói: “Chị, có phải chị thích anh ấy không?”

 

“Thiên Thiên!”

 

Lục Tinh Tuyết đỏ mặt, gắt giọng.

 

“Hì hì, em hiểu mài”

 

Mục Thiên Thiên cười nói.

 

Biết được sở dĩ Dương Thanh không muốn yêu đương với mình là vì anh sợ tổn thương mình nên tâm trạng của Lục Tỉnh Tuyết cũng tốt hơn, nhanh chóng chải đầu, trang điểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.