Chiến Thần Ở Rể

Chương 2150



Chương 2150:

 

Mặc dù chỉ sống chung với nhau trong nửa tháng ngắn ngủi nhưng anh đã hiểu hết con người của cô gái tốt bụng này, ai cưới được sẽ vô cùng hạnh phúc.

 

Nghe Dương Thanh nói mình sắp khôi phục trí nhớ, tâm trạng Lục Tỉnh Tuyết càng chùng xuống.

 

“Sau khi nhớ lại, anh sẽ rời khỏi đây sao?”

 

Giọng cô ta gần như run rẩy khi hỏi câu này.

 

Nội tâm Lục Tỉnh Tuyết hết sức mâu thuẫn, vừa muốn Dương Thanh khôi phục trí nhớ lại vừa không muốn.

 

Anh gật đầu: “Ở nhờ lâu như vậy làm tôi áy náy lắm, nếu đã nhớ lại thì còn lý do gì để tiếp tục ở lại chứ?”

 

“Nếu như, tôi nói nếu như…”

 

Giọng của Lục Tỉnh Tuyết run thấy rõ, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào mắt Dương Thanh, không mảy may trốn tránh: “Nếu như anh chưa yêu ai, có thể ở lại vì tôi không?”

 

Anh giật mình, tuy biết tình cảm mà Lục Tỉnh Tuyết dành cho mình nhưng không ngờ cô ta lại thẳng thắn như vậy.

 

Trong lúc nhất thời, Dương Thanh có chút do dự.

 

Anh hiểu câu trả lời của mình sẽ là một hứa hẹn.

 

Mặc dù bản thân đã quyết định chỉ cần biết mình chưa kết hôn sẽ chấp nhận Lục Tỉnh Tuyết, nhưng nếu nói ra vào bây giờ sẽ cho thấy trong lòng anh có người con gái này mất.

 

Rồi đến khi khôi phục trí nhớ, anh đã kết hôn thật thì sao Lục Tỉnh Tuyết có thể buông tay tình yêu sâu nặng này được?

 

“Xin lỗi!”

 

Thật lâu sau, trong ánh nhìn đây mong mỏi của Lục Tỉnh Tuyết, Dương Thanh läc đầu, chỉ nói ra hai chữ lại khiến cho cô ta chết điếng.

 

Nước mắt lặng lẽ ứa ra, rơi đây mặt.

 

“Thì ra là do tôi tự suy diễn, làm phiền rồi!”

 

Nói xong, Lục Tỉnh Tuyết không kìm nén được nữa, xoay người chạy ra khỏi phòng của Dương Thanh.

 

PGIi Anh thở dài, tâm trạng nặng nề.

 

“Này, anh đã làm gì chị họ tôi thế?”

 

Lục Tỉnh Tuyết vừa rời khỏi không lâu thì Mục Thiên Thiên nổi giận đùng đùng chạy vào chất vấn.

 

Dương Thanh đã đoán được cô ta sẽ ra mặt vì Lục Tỉnh Tuyết, cũng đã nghĩ sẵn nên giải thích thế nào.

 

“Tôi không làm gì cô ấy cả, chỉ nói cho cô ấy có lẽ không lâu nữa tôi sẽ đi thôi”.

 

Anh bình tĩnh đáp.

 

“Gì cơ? Anh sắp đi rồi? Anh nhớ lại rồi à?”

 

Mục Thiên Thiên sửng sốt.

 

Dương Thanh lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa, nhưng tôi có cảm giác không còn lâu nữa’.

 

Nghe anh nói vậy, Mục Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, khuyên nhủ: “Anh này, anh cũng biết chị họ tôi thích anh mà, từ trước đến giờ chị ấy chưa bao giờ yêu ai cả, anh là người đàn ông duy nhất làm chị ấy động lòng đấy”.

 

“Anh thật sự vô tình đến nỗi vừa khôi phục trí nhớ là đi liền sao?”

 

“Hơn nữa, anh cũng chỉ là có cảm giác sắp nhớ lại được thôi mà. Để tôi nói cho anh nghe, rất nhiều người bị mất trí nhớ đều có cảm giác đó, nhưng lỡ ai không được như ý thì suốt đời đều không thể nhớ lại được”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.