Chiến Thần Ở Rể

Chương 2207-2208



Chương 2207:

 

Nhưng mà Lục Tỉnh Tuyết vẫn rất vui, dường như chỉ cần ngồi cạnh người đàn ông này cô ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

 

“Tỉnh Tuyết…”

 

“Anh Thanh…”

 

Hai người bỗng thốt lên cùng một lúc, sau đó nhìn nhau bật cười.

 

“Hay anh nói trước đi!”

 

Lục Tỉnh Tuyết nói.

 

Dương Thanh nâng tách trà lên, uống một hớp, sau đó vẻ mặt hơi khó xử nhìn Lục Tinh Tuyết nói: “Tinh Tuyết, anh định rời khỏi nơi này!”

 

Dương Thanh vừa nói ra lời này, nụ cười trên mặt Lục Tỉnh Tuyết lập tức sượng ngắt.

 

Hôm nay Dương Thanh tới nhà họ Lục tìm Lục Tỉnh Tuyết, thực ra là để từ biệt.

 

Anh đã rời Yến Đô một thời gian dài, có rất nhiều chuyện đang chờ anh về để giải quyết.

 

Ngoài ra, nếu anh còn ở lại đây thì có lẽ sẽ mang đến nhiều tai họa cho nhà họ Lục, cho nên, anh buộc phải rời đi.

 

“Được!”

 

Hồi lâu sau, Lục Tinh Tuyết mới gật đầu, chỉ nói một chữ, sắc mặt đây thương đau.

 

Dương Thanh không phải kẻ ngốc, anh đã sớm nhận ra tình cảm của Lục Tỉnh Tuyết dành cho mình, nhưng trong lòng anh đã có một người phụ nữ khác, đời này, trái tim anh không có chỗ cho bất kì ai khác ngoài cô ấy.

 

“Anh Thanh, có phải anh đã nhớ lại tất cả?”

 

Lục Tinh Tuyết đột nhiên hỏi.

 

Dương Thanh gật đầu, không giấu giếm gì: “Ba ngày trước, ở đỉnh Ninh Sơn, anh đã nhớ lại tất cả”.

 

“Thì ra là thế, em hiểu rồi!”

 

Lục Tỉnh Tuyết gật đầu, tuy miệng vẫn cười nhưng nụ cười lại hết sức gượng gạo.

 

Khi Dương Thanh còn chưa khôi phục trí nhớ, thái độ của anh đã rất kiên quyết, trừ khi chắc chắn mình chưa kết hôn mới có thể tiếp nhận tình cảm của cô ta.

 

Nay anh đã khôi phục trí nhớ, toàn bộ ký ức đẹp đế cùng vợ mình đã quay về, anh càng không thể nào tiếp nhận cô ta.

 

“Tỉnh Tuyết, vừa rồi em định nói gì với anh?”

 

Dương Thanh đột nhiên hỏi.

 

Lục Tỉnh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, chúc anh lên đường bình an, cũng chúc anh cùng chị dâu hạnh phúc mỹ mãn! Tạm biệt!”

 

Nói đến đó, mắt cô ta đã ươn ướt, lệ đong đầy trong mắt.

 

Dương Thanh khe khẽ thở dài, nhìn chăm chú vào Lục Tỉnh Tuyết một lần cuối: “Trong lòng anh, em mãi mãi là cô em gái của anh, nếu có một ngày em gặp rắc rối, cứ tới tìm anh! Gặp lại saul”

 

Dứt lời, Dương Thanh quay đầu rời đi.

 

Ngay khi Dương Thanh bước ra khỏi biệt thự, Lục Tỉnh Tuyết không cách nào khống chế được tâm tình nữa, nước mắt lập tức tuôn rơi.

 

Nhưng cô ta vẫn cố nén không để mình bật khóc thành tiếng, như sợ Dương Thanh nghe thấy.

 

Thính lực của Dương Thanh vốn vượt xa người thường, đứng ngoài biệt thự cũng có thể nghe thấy những tiếng nức nở cố nén kia, anh âm thầm thở dài, không do dự nữa, cất bước đi nhanh.


Chương 2208:

 

Cùng lúc đó, tại sân bay quốc tế Ninh Châu, một chiếc máy bay thương mại từ từ hạ cánh, có một người đàn ông trung niên bước xuống từ cầu thang.

 

“Tránh đường! Tránh đường mau!”

 

Đúng lúc này, một gã thanh niên trẻ tuổi ăn mặc tân thời cắm đầu lao xuống.

 

“Chó ngoan không cản đường, ông cút con mẹ nó ra cho tôi!”

 

Gã thanh niên kia vừa chuẩn bị lao xuống cầu thang lại bị người đàn ông trung niên chặn lối, bèn vươn tay đẩy ông ta một cái.

 

Chỉ có điều, hắn ta đã cố tình đẩy mạnh nhưng người đàn ông trung niên kia vẫn không hề dịch chuyển.

 

Säc mặt người đàn ông bị xô đẩy nhanh chóng sa sầm xuống: “Ranh con, mày vừa mắng ai là chó đấy?”

 

“Con mẹ nó, ông biết tôi là ai không? Tôi cứ mảng ông là chó đấy, ông có thể làm gì được tôi?”

 

Gã thanh niên kia phách lối quát trả: “Tôi chính là người nhà họ Trương ở Ninh Châu này, ông nội tôi là Trương Quỳnh, chủ gia tộc họ Trương đấy, tôi đang vội muốn gặp ông nội tôi, ông dám làm tôi mất thời gian ở đây, tôi giết chết ông!”

 

Sắc mặt người đàn ông trung niên càng thêm âm trầm.

 

Những người xung quanh nghe thấy gã trai trẻ kia nói thế, đều tỏ vẻ kinh ngạc.

 

“Người này là người nhà họ Trương, tôi nghe nói, chủ gia tộc họ Lý đã bị giết chết, hiện giờ ở Ninh Châu này, nhà họ Trương là có tiếng nói lắm đấy”.

 

“Chẳng trách tay này dám lớn lối như vậy, ra là có chỗ dựa lớn”.

 

“Ông kia nghe giọng có vẻ giống người vùng ngoài tới đây, sợ là gặp phiền phức rồi”.

 

Vào lúc này, người xung quanh đã xôn xao bàn tán.

 

Người Ninh Châu đều biết, nhà họ Lý và nhà họ Trương là hai gia tộc lớn nhất ở đây, nay người đứng đầu nhà họ Lý đã bị giết, nhà họ Lý nhất định sẽ suy bại.

 

Như vậy, nhà họ Trương sắp trở thành bá chủ Ninh Châu rồi.

 

Có điều, bọn họ còn chưa hay biết, ngay cả nhà họ Trương cũng đã lụn bại rồi, Ninh Châu ngày nay, nhà họ Lục mới là bá chủ.

 

“Cút ngay!”

 

Gã thanh niên kia giận dữ quát lớn, ngông nghênh tông về phía người đàn ông trung niên.

 

“Muốn chết à!”

 

Đáy mắt người đàn ông trung niên thoáng lóe lên một tia sát khí, tay vung lên.

 

“Bốp!”

 

Ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của bao người, ông ta vung một cái tát đánh bay gã thanh niên nhà họ Trương kia ra xa.

 

Đợi khi mọi người lấy lại tỉnh thần, người đàn ông trung niên đã biến mất không thấy tăm hơi.

 

Chỉ còn một gã thanh niên nhà họ Trương nảm xa xa là minh chứng ông ta vừa ở đây.

 

“Chết rồi!”

 

Bỗng có người hoảng sợ thốt lên: “Cái tay thanh niên nhà họ Trương kia chết rồi!”

 

“Cái gì?”

 

Mọi người đều kinh hãi nhìn nhau, có người vội vã chạy tới kiểm tra, phát hiện gã thanh niên họ Trương kia đúng là đã chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.