Chiến Thần Ở Rể

Chương 2209



CHương 2209:

 

Không ai ngờ được, chỉ là một vụ xung đột nhỏ lại dẫn đến án mạng, mọi người càng không ngờ rằng, người đàn ông từ nơi khác đến ấy lại có thể giết chết một người trẻ tuổi của nhà họ Trương chỉ bằng một cái tát.

 

“Ninh Châu này, sắp rung chuyển rồi!”

 

Ai đó cảm khái nói.

 

Vào lúc này, người đàn ông trung niên kia đã rời khỏi sân bay, lên một chiếc taxi.

 

“Thưa quý khách, ông muốn đi đâu ạ?”

 

Tài xế taxi cười hỏi.

 

“Đến nhà họ Lục”.

 

Người đàn ông trung niên chỉ nói mấy chữ, sau đó nhăm mắt lại.

 

Người nhà họ Lục không ai hay biết, một đại nạn đang đến gần gia tộc mình.

 

Lúc này, trong trang viên của nhà họ Lục, rất nhiều đại diện các gia tộc lớn của Ninh Châu đã có mặt tại phòng tiệc.

 

“Ông chủ Lục, xin chúc mừng!”

 

“Sau này, nhà họ Lục chính là bá chủ của Ninh Châu, ai dám gây gổ với nhà họ Lục thì trước tiên phải qua cửa ải nhà họ Lý tôi đãi”

 

Trong phòng tiệc, khách khứa đều ra sức xun xoe nịnh bợ chủ nhà họ Lục.

 

Lục Nguyên Thông nhìn đám người đứng đầu các gia tộc lớn trước đây chưa từng nể mặt lão bao giờ, nay lại cụp đuôi cun cút nịnh bợ, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin liếm giày mình, lão nở nụ cười vui vẻ.

 

Hôm nay, nhà họ Lục cố ý mời những người đứng đầu các gia tộc lớn của Ninh Châu tới tham dự bữa tiệc này.

 

Lục Tỉnh Tuyết không gia nhập bữa tiệc, cô ta vân ở lại trong biệt thự của mình, Mục Thiên Thiên ở bên cạnh làm bạn.

 

“Chị à, chị đừng buồn nữa”.

 

Mục Thiên Thiên kéo tay Lục Tỉnh Tuyết, đau lòng nhìn cô ta, an ủi: “Chính vì anh ấy là người có tình có nghĩa, chị mới thích anh ấy đến thế, đúng không nào?”

 

“Cũng bởi anh ấy có tình có nghĩa, cho nên trước khi khôi phục trí nhớ, anh ấy không chịu tiếp nhận tình cảm của chị”.

 

“Nay anh ấy đã nhớ lại quá khứ, đương nhiên sẽ phải rời đi, nếu anh ấy mà không đi, sợ là chính em cũng sẽ khinh thường anh ấy”.

 

Lục Tỉnh Tuyết gật đầu: “Thiên Thiên, em yên tâm, chị chỉ bưồn bã một chút thôi, thư thả cho chị vài ngày, nhất định chị sẽ vượt qua nỗi đau buồn này”.

 

“Vậy mới đúng chứ! Nào, cười một cái nào!”

 

Mục Thiên Thiên trêu chọc nói, cuối cùng Lục Tỉnh Tuyết cũng mỉm cười với cô †a.

 

“Chị này, mai chúng ta đi chơi đi, làm một chuyến vòng quanh thế giới, chị thấy sao?”

 

Mục Thiên Thiên cười hỉ hả, nói.

 

Lục Tỉnh Tuyết gật đầu: “Được, để chị mua vé, lát chúng mình đi luôn!”

 

“Gì cơ? Đi luôn hôm nay ạ?”

 

Mục Thiên Thiên giật mình.

 

Lục Tinh Tuyết lại gật đầu: “Chúng ta đi du lịch cả nước một vòng đã, đi một chuyến hai tháng đi, sau đó sẽ ra nước ngoài du lịch. Chị muốn đi xem gấu Bắc Cực, xem chim cánh cụt, tham quan nhà thờ đức bà Paris, còn muốn đi…”

 

Lục Tỉnh Tuyết vừa nói vừa đặt vé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.