Chiến Thần Ở Rể

Chương 2287



Chương 2287:

 

Vô Danh rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức vừa ra đòn đã giết chết cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh trong chớp mắt.

 

Dương Thanh nhìn bóng người đang che †rước mặt mình, trong lòng hơi kinh ngạc, rốt cuộc cảnh giới võ thuật của sư phụ mạnh tới cỡ nào chứ?

 

Ngay cả Long Phúc – cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh cũng dè chừng Vô Danh, rõ ràng cảnh giới võ thuật của ông cụ ít nhất là Siêu Phàm Lục Cảnh.

 

Đây cũng chỉ là suy đoán của Dương Thanh, bởi vì bây giờ cảnh giới võ thuật của anh quá thấp, chỉ vừa bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi.

 

““Rốt cuộc ông là ai?”

 

Lúc này säc mặt của cao thủ Siêu Phàm Ngữ Cảnh Hoài Thành kia cực kỳ nghiêm nghị.

 

Đương nhiên ông ta có thể cảm nhận được khí tức võ thuật mà Vô Danh bộc phát vừa rồi vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Vô Danh có thể giết chết cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh trong chốc lát, có lẽ cũng có thể giết chết cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh trong vài giây.

 

Vô Danh lạnh lùng nhìn tên cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh kia: “Đến từ đâu, cút về chỗ đó!”

 

Vô Danh vừa nói xong, cơ thể của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh kia run lên bần bật, khóe miệng chảy máu trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.

 

Trong mäắt ông ta không có gì ngoài sự khiếp sợ đến tột độ.

 

Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ, ngay cả Dương Thanh cũng trợn mắt khó tin.

 

Vô Danh không hề ra tay, chỉ một câu nói lại có thể khiến một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh bị nội thương. Đây là thực lực khủng bố cỡ nào chứ?

 

“Chúng tôi là người của phủ thành chủ Hoài Thành. Dương Thanh đã giết rể của phủ chúng tôi, ông bao che cho Dương Thanh như vậy, thậm chí còn giết luôn cao thủ của Hoài Thành, ông làm như vậy hình như quá xem thường Hoài Thành rồi?”

 

Cao thủ Hoài Thành cản răng nói, ý đồ muốn dùng thân phận của mình để đe dọa Vô Danh.

 

“Cút!”

 

Vô Danh quát lần nữa. Một chữ “cút” vừa hét ra cơ thể của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh như bị trúng một đòn nặng nề lùi thẳng về sau bảy tám bước.

 

“Cút về nói cho thành chủ của các người biết, cứ nói tôi là Vô Danh!”

 

Vô Danh lạnh giọng nói.

 

Nghe được Vô Danh nói tên mình ra, con ngươi của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh kia co rút lại, phảng phất như thấy được một nhân vật đáng sợ cỡ nào.

 

“Tôi sẽ có sao nói vậy với thành chủ!”

 

Đối phương nói xong liền dẫn theo hai đồng bọn một người chết, một người bị thương rời đi.

 

“Con đúng là không an phận, đi tới đâu là kết thù tới đó”.

 

Vô Danh nhìn Dương Thanh cười chế nhạo.

 

nói.

 

Dương Thanh cười khan: “Chẳng lẽ sư phụ không biết con là một người vô cùng an phận sao?”

 

“Ta cũng phải đi rồi!”

 

Nụ cười trên mặt Vô Danh. biến mất, lão ta nhìn Dương Thanh thật sâu: “Sau khi thành chủ Hoài Thành biết con là đệ tử của ta tạm thời sẽ không dám manh động, nhưng cũng không thể bảo đảm Hoài Thành có đối phó con bằng những cách khác hay không”.

 

“Bây giờ con còn quá yếu, mau nghĩ mọi cách để tăng thực lực đi, ít nhất là phải tăng lên Siêu Phàm Ngũ Cảnh trước, bằng không con cũng khó bảo vệ được mạng sống của mình”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.