Chương 2502:
“Tôi có thể hứa với các vị đang ngồi đây rằng, trong cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp tôi đây chỉ tham gia chiến đấu chứ không tính thành tích, và tôi còn hứa với các vị răng cao thủ Hoàng tộc họ Diệp tuyệt đối sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu”.
Ngụ ý của Diệp Lâm chính là người của Hoàng tộc họ Diệp vẫn sẽ tham gia vào trận chiến tranh giành Đế Thôn, chỉ là cao thủ Siêu Phàm Cảnh sẽ chỉ ra tay với người có cùng cảnh giới.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm giác được khí thế mạnh mẽ của Diệp Lâm, ngay cả Dương Thanh cũng cảm nhận được một loại áp lực như có như không.
Thực lực thật sự của Diệp Lâm mạnh đến mức nào thì cho đến bây giờ Dương Thanh vẫn không nhìn thấu được, nhưng có thể chắc chắn rằng ít nhất cũng phải là Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Nhưng Dương Thanh chỉ đang ở Siêu Phàm Nhị Cảnh, nhờ vào Đại Đạo Thiên Diễn Kinh mới có thể bộc phát ra được thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí là tiến gần đến Siêu Phàm Lục Cảnh.
Giả sử như Diệp Lâm thật sự đạt được Siêu Phàm Lục Cảnh, Dương Thanh sẽ rất khó đối phó với thực lực hiện giờ của mình.
Hoàng tộc họ Diệp không trực tiếp nhúng tay.
vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn nhưng lại cũng không thể thật sự từ bỏ quyền kiểm soát Đế Thôn, vậy thì chứng tỏ ngoại trừ Diệp Lâm và Diệp Hoàng, chắc chắn còn một cao thủ Siêu Phàm Cảnh tuyệt đối nghe theo lệnh của Hoàng tộc họ Diệp nhưng không thuộc Hoàng tộc này.
Và có lẽ Diệp Lâm và Diệp Hoàng đang dẹp hết mọi chướng ngại cho người đó.
Nếu như vậy, đợi đến khi người kia thừa kế Đế Thôn, Hoàng tộc họ Diệp vẫn sẽ năm giữ được Đế Thôn như cũ.
Trong đầu Dương Thanh bỗng xuất hiện cao thủ bí ẩn đã bắt Phương Nho đi trước mắt mình đêm qua. Liệu cao thủ bí ẩn kia chính là người mà Hoàng tộc họ Diệp muốn nâng đỡ chăng?
“Tiền bối Diệp Lâm, chẳng phải ý của ông cũng giống với ý của Diệp Hoàng khi nãy sao?”, Lý Giang Hùng đột nhiên nói.
Lần này, ngay cả Dương Thanh cũng có phần kinh ngạc, biểu hiện hôm nay của Lý Giang Hùng khiến anh có phần khâm phục. Cho dù là Thượng Quan Hoàng hay Long Hoàng cũng không thẳng thắn bằng lão ta.
Bầu không khí tại nơi này đột ngột trầm xuống, mọi người nhìn chăm chăm vào Lý Giang Hùng với dáng vẻ như đang gặp ma.
Lý Giang Hùng nhằm vào Diệp Hoàng đã đành, sao bây giờ lại dám nhằm vào cả Diệp Lâm?
“Lý Giang Hùng, ông đang chất vấn bố tôi đấy à?”, Diệp Hoàng cau mày chất vấn.
“Tôi không chất vấn, mà chỉ là đang nói sự thật”, Lý Giang Hùng lập luận.
“Hay cho câu đang nói sự thật, ngay cả lời hứa của bố tôi mà ông cũng không tin, lại còn dám nói là không chất vấn?”, Diệp Hoàng cười lạnh.
Lý Giang Hùng không để ý đến lão ta, nhìn thẳng Diệp Lâm mà nói tiếp: “Tiền bối Diệp Lâm, tôi vẫn hy vọng rằng người của Hoàng tộc có thể rút khỏi cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, vì chỉ có như thế thì các thế lực ở khắp nơi mới có thể yên †âm tham dự”.
“Cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
Vừa rồi Diệp Lâm đã phớt lờ Lý Giang Hùng, nhưng bị Lý Giang Hùng liên tiếp chất vấn nên lão ta rất tức giận.
HE SH Ngay khi Lý Giang Hùng định tiếp tục nói thì lão ta nhanh chóng bị một luồng sát khí mạnh mẽ bao lấy, khoá chặt.
Ngay tại một cái chớp mắt này, lão ta đã có một ảo giác rằng mình sắp chết.
“Bùm!”
Đột nhiên có một tiếng động thật lớn vang lên, ngay khi cách đầu Lý Giang Hùng còn có một mét thì chiếc đũa bạc đã bị một chiếc đũa khác đánh trúng rồi nổ tung trong nháy mắt.
Lý Giang Hùng há miệng thở gấp, trong mắt hiện lên đầy vẻ sợ hãi. Lão ta khó khăn quay đâu lại nhìn về phía Dương Thanh, lòng tràn đầy cảm kích.
Vừa rồi, Diệp Lâm thản nhiên ném ra một chiếc đũa bạc, Dương Thanh lại phóng ra một chiếc đũa bạc cứu sống được Lý Giang Hùng.
Lão ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng biết rằng Dương Thanh đã cứu mình.