Chiến Thần Ở Rể

Chương 2503



Chương 2503:

 

Không chỉ Lý Giang Hùng không rõ xảy ra chuyện gì mà những người khác cũng vậy, chỉ thấy chỗ cách đầu Lý Giang Hùng chừng một mét, đột nhiên bùng lên một ngọn lửa chói mắt, kèm theo một tiếng nổ dữ dội.

 

Nhưng những người ở đây đều rõ ràng, đây là có người muốn giết Lý Giang Hùng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã được người ta cứu.

 

Những người biết thực lực của Dương Thanh lúc này cũng chỉ đoán già đoán non, kinh ngạc nhìn Dương Thanh.

 

Vẻ mặt Dương Thanh hờ hững giống như hết thảy mọi thứ đều không liên quan đến anh, bưng ly trà sứ trắng lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó bỏ xuống nhàn nhạt nói: “Nếu Hoàng tộc họ Diệp muốn chơi vậy Dương Thanh tôi sẽ tiếp tới cùng.

 

Chỉ mong các vị có thể tuân thủ quy tắc trò chơi, nếu không…”

 

Nói tới đây Dương Thanh bỗng dừng lại, cuối cùng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn về phía Diệp Lâm đang sa sầm mặt lạnh giọng nói: “Nếu không người của Hoàng tộc họ Diệp sẽ chết rất nhiều”.

 

Sau khi anh nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ, vẻ mặt khó tin nhìn Dương Thanh. Trong tiệc mừng thọ do Hoàng tộc họ Diệp tổ chức lại dám công khai uy hiếp người của Hoàng tộc họ Diệp?

 

Rõ ràng lời này của Dương Thanh là nói cho Diệp Lâm nghe.

 

Vừa nãy mọi người còn nghi ngờ Diệp Lâm muốn giết Lý Giang Hùng, sau đó có người ra tay cản lại công kích của Diệp Lâm, bây giờ xem ra, người cứu Lý Giang Hùng dường như chính là Dương Thanh.

 

Nhưng Diệp Lâm là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà Dương Thanh còn trẻ như vậy thoạt nhìn chưa đến ba mươi, chẳng lẽ trên đời này đúng là có cao thủ Siêu Phàm Cảnh trẻ như vậy sao?

 

Mà sự uy hiếp của Dương Thanh đối với Hoàng tộc họ Diệp chẳng qua chỉ vì muốn bảo đảm sự an toàn cho người bên anh.

 

Bằng không, cao thủ Siêu Phàm Cảnh ra tay, những đối thủ có thực lực dưới Siêu Phàm Cảnh sẽ bị giết trong nháy mắt.

 

Sắc mặt Diệp Lâm cực kỳ âm trầm. Lão ta rõ như lòng bàn tay những đồn đoán liên quan đến Dương Thanh từ lâu rồi. Vốn lão ta nghĩ dù thiên phú võ thuật của Dương Thanh có xuất chúng hơn nữa cùng lắm chỉ là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi, nhưng lúc nãy Dương Thanh đã cản được công kích của lão ta. Điều này chứng tỏ Dương Thanh có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Diệp Lâm lúc này cảm thấy kinh ngạc tột độ.

 

Bởi vì lão ta sống tới trăm tuổi mới có được cảnh giới võ thuật hiện giờ nhưng Dương Thanh lại quá trẻ, thậm chí còn trẻ hơn cháu của lão ta rất nhiều.

 

Còn sắc mặt của những người Hoàng tộc họ Diệp kia lại càng khó coi hơn. Cao thủ Siêu Phàm Cảnh, Hoàng Chủ đời trước sống đến trăm tuổi – cũng chính là sự kiêu ngạo của Hoàng tộc họ Diệp bọn họ, ấy thế mà lại bị người khác uy hiếp.

 

“Cảm ơn cậu Thanh đã cứu mạng!”

 

Lý Giang Hùng hít sâu một hơi, vẻ mặt biết ơn nhìn Dương Thanh.

 

Vừa nãy lão ta nghĩ mình sắp chết rồi.

 

Mà lời này của lão Ìa cũng đã chứng thực suy đoán của mọi người. Lúc nãy thật sự Diệp Lâm đã ra tay, sau đó bị Dương Thanh cản lại nên đã cứu được Lý Giang Hùng.

 

Dương Thanh hờ hững nhìn Lý Giang Hùng nói: “Cảm ơn thì không cần đâu, đợi lát nữa giết thêm mấy cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp là được.

 

Mọi người đều sững sờ, Dương Thanh lại bảo Lý Giang Hùng giết thêm mấy người của Hoàng tộc họ Diệp trước mặt bọn họ. Ngông cuồng cỡ nào mới dám nói ra những lời như vậy chứ?

 

Lý Giang Hùng cũng thoáng ngẩn người, sau đó mới bình tĩnh lại, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, ánh mắt ngập tràn sát khí liếc nhìn về phía Hoàng tộc họ Diệp, híp mắt nói: ‘Người của Hoàng tộc họ Diệp không ra tay thì thôi, nếu ra tay tôi nhất định sẽ để cho bọn họ biết hậu quả khi khiêu khích cậu Thanh’.

 

Lúc này sự tự tin của Lý Giang Hùng đã tăng vọt. Lão ta vốn đã là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, mà lúc nãy Dương Thanh đã khiến mọi người khiếp sợ, trước đó Hoàng tộc họ Diệp cũng đã nói, cao thủ Siêu Phàm Cảnh không được phép ra tay với cao thủ có thực lực dưới Siêu Phàm Cảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.