Chiến Thần Ở Rể

Chương 2547



Chương 2547:

 

Nhưng Vũ Văn Bân không hề biết rằng, cao thủ chân chính đứng hàng đầu giới võ thuật mạnh mẽ đến cỡ nào, ngay cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong anh ta còn chưa từng thấy huống chỉ là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

Hôm nay, sau khi nhìn thấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh, Vũ Văn Bân mới cảm giác được những người ở cảnh giới đó đáng sợ nhường nào, mới ý thức được chuyện bản thân đố ky với Dương Thanh đáng buồn cười biết bao nhiêu.

 

Giống như những gì Vũ Văn Cao Dương đã nói, với thực lực hiện giờ của Dương Thanh thì đánh chiếm một Hoàng tộc là chuyện dễ như ăn cháo, chẳng qua là Vũ Văn Bân nhất quyết không chịu tin.

 

Mãi đến khi nãy, được tận mắt chứng kiến cảnh cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc họ Diệp không thể làm Dương Thanh bị thương dù chỉ là một chút, thậm chí còn bỏ chạy giữa chừng, anh †a mới thông suốt một chuyện rằng gia tộc Vũ Văn vốn không có tư cách để Dương Thanh đến kế thừa vị trí chủ gia tộc.

 

“Có chuyện gì thế?”

 

“Người vừa chật vật bỏ chạy xuống núi là tiền bối Diệp Lâm của Hoàng tộc họ Diệp và Lưu lão quái của Miêu Thành đấy ư?”

 

Dưới chân Yến Sơn, đám người thuộc các gia tộc quyền quý vốn đang chờ đợi kết quả của trận chiến trên đỉnh núi, bỗng nhiên nhìn thấy Diệp.

 

Lâm và Lưu lão quái mang theo vẻ mặt sợ hãi chạy xuống núi như chạy trốn, khiến tất cả bọn họ rất bối rối.

 

“Tất cả mọi người mau chóng rời khỏi Yến Sơn, đừng có dừng lại, nhanh nhanh lên!”

 

Đang lúc này, hai anh em Tống Tả và Tống Hữu cũng vọt xuống từ trên đỉnh núi, nhanh chóng gào lên với những người ở đó.

 

“Rầm râm!”

 

Anh em họ Tống vừa dứt lời thì toàn bộ Yến Sơn bông nhiên rung lắc như xảy ra động đất.

 

Đang lúc bọn họ vẫn còn đang khiếp sợ, chưa kịp hoàn hồn thì ngọn núi cao nhất Yến Sơn kia như bị thứ gì đó đập phá ầm ầm sụp xuống.

 

“Trời ạ! Nó sụp xuống rồi, có chuyện gì thế?

 

Tại sao đỉnh núi cao nhất Yến Sơn lại đột nhiên sụp xuống như thế?”

 

Có người kinh ngạc thốt lên, ánh mắt họ dán chằm chặp vào ngọn núi đang dần đổ nát.

 

“Không muốn chết thì chạy nhanh đi!”

 

Hai anh em họ Tống tiếp tục gào lên. Bọn họ biết rất rõ, một người thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa mà lại mất khống chế sẽ đáng sợ thế nào.

 

Mãi đến khi hai anh em nhà họ Tống gầm lên giận dữ, cả đám cao thủ mới lấy lại tinh thần.

 

Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh như Diệp Lâm và Lưu lão quái mà cũng phải chạy thì bọn họ còn ở lại chỗ này làm cái gì? Chờ chết chắc?

 

Ngay lúc ấy, mọi người thi nhau chạy xuống núi.

 

Hai anh em họ Tống không đi mà chỉ xuống chân núi Yến Sơn rồi đứng đó, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm đỉnh Yến Sơn.

 

Tuy đỉnh cao nhất trên Yến Sơn đã sụp xuống nhưng xung quanh vẫn còn mấy ngọn núi, những ngọn núi ấy vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ.

 

Cơn mưa tầm tã vẫn đang điên cuồng trút xuống, toàn bộ Yến Đô như bị bao phủ trong màn mưa lớn này.

 

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao tự dưng lại mưa to thế? Đây có thể xem là cơn mưa lớn nhất trăm năm khó gặp ở Yến Đô đúng không nhỉ?”

 

“Chả phải dự báo thời tiết đã nói hôm nay năng to sao? Từ bao giờ dự báo thời tiết lại khác hoàn toàn với thực tế thế này?”

 

“Rốt cuộc là bên Yến Sơn có chuyện gì thế, tôi nghe nói vừa rồi có người nhìn thấy đỉnh núi cao nhất Yến Sơn bỗng nhiên sụp đổ biến mất rồi”.

 

Người dân Yến Đô đều kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.