Chiến Thần Ở Rể

Chương 2606



Chương 2606:

 

“Tôi chẳng cần biết ông là ai, cũng mặc kệ thân phận của ông là gì, thằng nhãi này dám ra tay với Hoàng tộc họ Diệp làm cho nguyên khí của Hoàng tộc bị thương nặng, đương nhiên sẽ phải trả một cái giá đắt rồi!”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lạnh giọng nói.

 

Những người đã đạt đến cảnh giới này như bọn họ đâu dễ bị một câu của đối phương dọa cho sợ?

 

“Ha hai”

 

Ông lão mặc áo vải nghe vậy cũng chẳng tức giận, vẫn giữ dáng vẻ nhẹ như gió thoảng mây bay, thản nhiên cười đáp: “Nếu ông đã muốn giết cậu ấy như thế thì cứ giết thôi!”

 

Dường như ông ấy không hề lo lắng người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thật sự sẽ giết Dương Thanh.

 

Nhìn dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của ông lão áo vải, sự kinh ngạc trong lòng càng nhiều hơn khiến người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cảm thấy do dự, trong phút chốc không quyết định được.

 

Chỉ cần lão ta dẫm chân một cái thôi là đã có thể lấy mạng Dương Thanh, nhưng sau đó thì Sao?

 

“Hình như ngài đây nhúng tay vào chuyện của Hoàng tộc họ Diệp không thích hợp cho lắm thì phải?”, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mở miệng hỏi.

 

Ông lão mặc áo vải lạnh nhạt cười, trả lời: “Tôi chỉ muốn dẫn cậu ấy đi, nhưng chính ông không muốn mà, vừa nấy chẳng phải tôi đã nói ông cứ giết cậu ấy rồi sao? Tôi sẽ không nhúng tay đâu!”

 

Ông cụ càng tỏ ra nhẹ nhàng, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp càng thấy áp lực.

 

Ông cụ vừa dứt lời thì không thèm nhìn người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thêm lấy một cái mà bước sang bên cạnh, đưa mắt về Hoàng phủ họ Diệp ở phía xa xa dưới chân Hoàng Sơn.

 

Ông cụ bỗng nhiên.nhặt một cục đá to chừng nắm tay trên mặt đất lên, ước lượng trong tay một chốc rồi ném tới Hoàng phủ họ Diệp.

 

“Ẩm!”

 

Ngay sau đó, một tiếng vang rất lớn truyền đến từ Hoàng phủ họ Diệp, chỉ thấy một pho tượng đá vốn sừng sững ở trung tâm Hoàng phủ ầm ầm vỡ vụn.

 

“Giờ thì hợp mắt hơn nhiều rồi”.

 

Ông lão mặc áo vải khẽ mỉm cười, vỗ tay một cái rồi nói.

 

Sau khi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp nhìn thấy ông cụ tiện tay ném ra một cục đá thôi đã có thể khiến cho pho tượng đá sừng sững ở trung tâm Hoàng phủ họ Diệp vỡ nát, trong lòng lão ta cảm thấy kinh hãi không thôi.

 

Bởi vì bên dưới pho tượng đá kia chính là mật thất lão ta bế quan tu hành, chuyện này ngoại trừ lão ta ra thì không ai biết.

 

Thế nhưng bây giờ, ông lão mặc áo vải này chỉ tuỳ tiện ra tay một cái thôi đã có thể đánh nát tượng đá ấy, không biết ông cụ làm vậy là vì biết bên dưới tượng đá mới là nơi bế quan tu hành của lão ta hay là do thấy pho tượng đá ấy không hợp mắt thật?

 

Nếu như chỉ vì thấy pho tượng không hợp mắt thì cũng thôi, thế nhưng lỡ như ông cụ biết bí mật dưới pho tượng đá kia thì sao?

 

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì pho tượng đá này đã năm đó từ trăm năm trước rồi. Nhưng mà trăm năm qua đi, tôi chưa từng nghe nói pho tượng này được tu sửa, không biết vì sao nó còn có thể sừng sững không ngã như còn mới thế?”

 

Ông lão mặc áo vải thình lình nhìn về phía người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, cười ha ha hỏi.

 

Một câu hỏi đơn giản bâng quơ như chỉ là “Hôm nay ăn gì thế?” của ông lão mặc áo vải lại làm cho người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp hoảng hốt. Quả nhiên kết quả đúng như những gì lão ta suy đoán, ông lão mặc áo vải này đã biết bên dưới tượng đá chính là nơi mình bế quan tu hành rồi.

 

Nơi đó cất giấu bảo bối cả đời này của lão ta, nếu như thật sự bị người khác phát hiện, tâm huyết cả đời của lão ta coi như mất trắng.

 

Tượng đá kia trăm năm vẫn sừng sững không ngã mà không cần tu sửa gì là vì mỗi ngày lão ta đều bí mật tu luyện trong mật thất bên dưới.

 

Tượng đá được tắm trong khí thế võ thuật qua bao năm trước mặt mọi người, không bị mưa tuyết ảnh hưởng, mới có thể bảo tôn một cách hoàn chỉnh lâu như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.