Chiến Thần Ở Rể

Chương 2609



Chương 2609:

 

Đến bây giờ trên da vẫn còn vết máu ai nhìn thấy cũng phải giật mình, nội tạng cũng cực kì không thoải mái.

 

Vốn dĩ Dương Thanh còn cho răng lục phủ ngũ tạng không thoải mái là do bị thương nặng mới như vậy, bây giờ xem ra là không phải, nguyên nhân chính là bởi vì sử dụng huyết mạch cuồng hóa.

 

Gương mặt hai anh em họ Tống cũng biến sắc, Tống Tả lập tức hỏi: “Cụ Đổng, vậy ngài có cách nào giúp cậu ấy không?”

 

Ông cụ lắc đầu: “Lục phủ ngũ tạng của cậu ấy đều bị thương rất nghiêm trọng, lúc này chỉ có thể chờ cơ thể tự hồi phục thôi. Nhớ lời tôi nói, sau này chớ nên khiến huyết mạch cuồng hóa quá mức, với thực lực của cậu hôm nay, còn thêm một lần nữa thì ngũ tạng thật sự sẽ suy kiệt hoàn toàn”.

 

“Mai này cảnh giới võ thuật của cậu mà đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, chưa đến tình huống nguy cấp nhất cũng không nên sử dụng huyết mạch cuồng hóa, như vậy sẽ khiến thân thể bị thương, rất khó chữa lành”.

 

Dương Thanh vội vàng gật đầu, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ông Đổng, tôi nhất định sẽ nhớ kĩ lời dạy bảo’.

 

Dù cuồng hóa huyết mạch là một cách để bảo toàn tính mạng nhưng quả thật nó sẽ khiến thân thể bị tổn thương nghiêm trọng. Đúng như cụ Đổng đã nói, sau này anh chỉ nên sử dụng vào lúc cực kỳ cần thiết thì hơn.

 

“Tôi còn một chuyện nữa cần thỉnh giáo cụ Đổng, cảnh giới võ thuật của tôi đến mức nào thì cơ thể sẽ không bị trạng thái cuồng hóa tổn thương nữa?”, bất chợt Dương Thanh lại hỏi.

 

Cụ Đổng cười lắc đầu: ‘Tôi chỉ biết rằng trước Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì không thể tiến vào trạng thái cuồng hóa, còn rốt cuộc phải tu luyện tới cảnh giới nào để không bị tổn thương cơ thể thì cậu phải tự mình suy nghĩ rồi”.

 

“Được rồi, tôi cũng nên rời khỏi đây thôi, ba người cũng nên rời khỏi Hoàng thành Diệp càng sớm càng tốt. Nếu như người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đổi ý thì giết ba người dễ như trở bàn tay”.

 

Cụ Đổng dứt lời liền bước đi, thoạt nhìn có vẻ đi rất thong thả nhưng rất nhanh đã biến mất khỏi tâm mắt của Dương Thanh.

 

Cho đến khi cụ Đổng mất bóng, anh mới nhìn hai anh em họ Tống, trên gương mặt đầy sự biết ơn: “Cảm ơn hai người!”

 

Cụ Đổng được anh em họ Tống mời tới. Nếu không nhờ có ông cụ thì Dương Thanh đã bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp ra tay giết chết.

 

Hai người rối rít lắc đầu, Tống Tả nói: “Chúng tôi chỉ hy vọng có một ngày, khi cậu Thanh đủ mạnh thì có thể giúp chúng tôi báo thù”.

 

Sở dĩ hai anh em họ Tống đi theo Dương Thanh cũng bởi vì chuyện này, dĩ nhiên anh sẽ không để cho bọn họ thất vọng, tuyên bố: “Hai ông yên tâm, khi nào thực lực của tôi đã đến cảnh giới có thể báo thù cho hai ông thì tôi nhất định sẽ không từ chối”.

 

Dứt lời, Dương Thanh lại nghi hoặc hỏi: ‘Mà rốt cuộc cụ Đổng là ai vậy?”

 

Dương Thanh thật sự rất tò mò về thân phận của cụ Đổng. Sở dĩ anh muốn hỏi thân phận cũng là để về sau có cơ hội báo đáp ơn cứu mạng ngày hôm nay.

 

Hai anh em nhà họ Tống liếc nhau, Tống Tả mở miệng nói: “Ông ấy là một ẩn sĩ mà chúng tôi vô tình gặp trước đó, đại khái là vào mười năm trước. Khi đó ông ấy chỉ mới có thực lực của Siêu Phàm Lục Cảnh thôi, không ngờ mới mười năm ngắn ngủi đã có thể mạnh đến mức như vậy”.

 

Nghe lão ta nói xong, trên mặt Dương Thanh tràn đầy vẻ kinh ngạc. Từ khi bước vào Siêu Phàm Cảnh thì rất khó để đột phá cảnh giới, thực lực càng mạnh thì càng khó đột phá hơn.

 

Thậm chí có rất nhiều người bước được vào Siêu Phàm Cảnh, cuối cùng cả đời thực lực cũng chỉ dừng ở mức Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi.

 

Vậy mà trong mười năm cụ Đổng có thể từ Siêu Phàm Lục Cảnh đột phá đến gần Siêu Phàm Bát Cảnh, tốc độ này quả thật là nhanh vô cùng.

 

“€ó lẽ cảnh giới của ông ấy là Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.

 

Tống Tả bỗng nhiên nói tiếp.

 

Dương Thanh nhẹ gật đầu, hoàn toàn có khả năng đó. Người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp cũng có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh nhưng chỉ là mới đột phá lên cảnh giới này mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.