Chương 2618:
“Bố, bố hiểu câu nói trên đời này chỉ có sức mạnh mới là nền tảng lớn nhất của gia tộc hơn con mà”.
Sau khi nghe xong lời thuyết phục của Lý Giang Hùng, vẻ mặt Lý Trọng cũng dần dần có thêm phần tham lam.
Là ông tổ đã sống trăm năm của nhà họ Lý, lão ta biết rất rõ cảnh giới võ thuật mạnh mẽ sẽ mang đến nhiều lợi ích cho bản thân cũng như gia tộc. ộ Giống như Lý Giang Hùng đã nói, nếu nhà họ Lý có thể bồi dưỡng ra vài cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì Hoàng tộc có là cái gì đâu?
Quan trọng là dù nhà họ Lý có được Dương Thanh nâng đỡ bước lên thành Hoàng tộc thì vẫn bị anh quản chế như cũ.
“Ông tổ, chỉ cần người ra lệnh một tiếng thì tôi sẽ đi bát hai người phụ nữ kia về đây ngay!”
“Ông tổ, xin người hãy ra lệnh đi!”
Trong nhất thời, tất cả những người trong dòng chính nhà họ Lý đều cầu xin.
Hiển nhiên, mỗi người ở đây đều mơ ước có được bí mật của Dương Thanh.
Thực lực đột phá đến Siêu Phàm Cảnh không chỉ mang đến lợi ích cho gia tộc mà còn cho bản thân, đầu tiên chính là tuổi thọ sẽ tăng lên rất nhiều.
Giống như Lý Trọng bây giờ đã sống trăm tuổi, còn lâu lắm mới tính đến chuyện cuối đời.
Lý Trọng nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của những người trong gia tộc, sự do dự trong mắt dần dần biến mất. Lão ta vung tay lên: “Như vậy thì nghe theo ý của mọi người”.
Dứt lời, Lý Trọng nhìn về phía Lý Bảo Tuấn, ra lệnh: “Bây giờ cháu dẫn người đuổi theo hai người phụ nữ đi cùng Dương Thanh, nhưng không được thương tổn đến một sợi tóc nào của họ mà chỉ mời đến đây, tạm thời khống chế họ là được. Ông sẽ tự mình đi xem tu vi của Dương Thanh có thật là đã bị phế bỏ rồi hay không?”
“Vâng, ông tổi”
Lý Bảo Tuấn lập tức vui mừng, vội vàng nhận lệnh rời đi.
Lý Trọng cũng đi về phía Dương Thanh.
“Cậu Thanh, nghe nói cậu tỉnh, tôi tới thăm đây”.
Lý Trọng nở nụ cười, thái độ với Dương Thanh vô cùng cung kính, tựa như vấn giống như trước, không có bất kỳ thay đổi nào.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn Lý Trọng, ngay.
sau đó nói: “Không phải vừa rồi ông mới phái người tới thăm dò sao?”
Lý Trọng hơi sửng sốt, tựa hồ cũng không ngờ Dương Thanh lại nói trực tiếp như vậy, trong lòng bỗng nhiên hơi căng thẳng. Dẫu sao đến bây giờ, lão ta vân chưa biết rốt cuộc Dương Thanh đã mất tu vi hay chưa.
Nếu như đã mất, cho dù Dương Thanh không nhăm vào nhà họ Lý, sợ là giấc mộng thay thế Hoàng tộc họ Diệp của nhà họ Lý cũng sẽ tan tành.
Sau mấy giây đờ đân ngắn ngủi, Lý Trọng vội vàng phủ nhận: “Tôi không phái người tới thăm dò cậu mài”
Dương Thanh cười nhạt: “Thì ra không phải là ông phái tới xem tôi. Tôi đã nói rồi, sao cháu chắt của ông lại dám ngang ngược trước mặt tôi như vậy, nếu như không phải nể mặt ông, tên kia đã đi chầu Diêm Vương rồi”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Lý Trọng thâm run rẩy trong lòng. Sao lão ta không nghe ra đây là lời cảnh cáo của Dương Thanh với mình chứ.
Lão ta vốn muốn dò xét thử rốt cuộc Dương Thanh đã khôi phục tu vi võ đạo hay chưa, nhưng bây giờ lại không biết nên dò xét thế nào.
Từ trên người Dương Thanh, lão ta không cảm nhận được chút khí tức võ đạo nào. Nhưng lão ta cũng biết, mặc dù Dương Thanh không để lão ta biết cảnh giới võ đạo, nhưng thực lực thật sự đã vượt qua lão ta. Chỉ cần Dương Thanh không để lộ ra thực lực, ngay cả lão ta cũng không cảm nhận được thực lực võ đạo của anh.
Nhưng lão ta đã phái Lý Bảo Tuấn đi ngắn cản Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm rồi, đợi lát nữa người được mang về, lão ta nên giải thích thế nào đây?