Chiến Thần Ở Rể

Chương 2630



Chương 2630:

 

Lý Trọng gật đầu: “Những điều cậu nói, tôi đều hiểu, chỉ có điều, tôi vẫn muốn cầu xin cậu có thể cho tôi một cơ hội nữa, lần này, tôi đã thực sự làm sai, nhưng cũng may vân chưa gây ra hậu quả nào không thể cứu vãn được. Xin cậu yên tâm, cô Lâm nhất định sẽ không có việc gì đâu, tôi đã mời vị thần y tốt nhất tới chữa cho cô ấy rồi”.

 

Dứt lời, lão ta lấy ra một bình sứ trắng tinh xảo, hai tay dâng lên cho Dương Thanh.

 

Dương Thanh nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

 

Lý Trọng vội vàng đáp: ‘Đây là một viên thuốc tôi đã từng tìm thấy ở cùng một chỗ với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, viên thuốc này có công hiệu gì, tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, nó nhất định cực kì quý giá”.

 

“Tôi biết mình đã phạm phải một lỗi lầm không thể bù đắp, đồng thời cũng đã khiến cậu Thanh đây vô cùng thất vọng về tôi, nhưng tôi thực sự thành tâm dâng viên thuốc này cho cậu, tôi không cầu mong cậu tha thứ, chỉ mong cậu có thể tha cho nhà họ Lý tôi”.

 

Dương Thanh bỗng thở ra một hơi thật dài, nhận lấy bình sứ kia, nói: ‘Ông đứng lên trước đi!”

 

Bấy giờ Lý Trọng mới đứng dậy: “Vâng!”

 

Lão ta cúi đầu đứng trước mặt Dương Thanh như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, không dám ngẩng lên nhìn Dương Thanh.

 

“Như ông vừa nói, tuy nhà họ Lý đã phạm sai lầm nhưng còn may vẫn chưa tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng. Nếu đã thế thì thôi vậy, từ nay về Sau, tình cảm giữa tôi và nhà họ Lý coi như kết thúc ở đây”.

 

“Sau này, chỉ cần nhà họ Lý không chủ động gây phiền phức cho tôi, tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu nhà họ Lý có người dám dẫm lên giới hạn chịu đựng của tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến nhà họ Lý biến mất khỏi thế giới này!”

 

Giọng Dương Thanh lạnh lẽo cực độ, ngay chính Lý Trọng cũng cảm thấy buốt đến tận Xương.

 

“Cậu Thanh, thực sự không thể cho nhà họ Lý thêm một cơ hội sao?”, Lý Trọng không cam lòng, hỏi thêm.

 

Dương Thanh lắc đầu: ‘Các người đối xử với tôi thế nào, tôi đều có thể dễ dàng bỏ qua. Nhưng các người tuyệt đối không nên có ý định lấy bạn bè tôi để đe dọa tôi, bỏ qua cho nhà họ Lý đã là vì nể tình cảm trước đây giữa hai bên, còn về ngày sau, nhà họ Lý thế nào, đã không còn liên quan đến tôi nữa’.

 

Tuy không cam lòng nhưng Lý Trọng vẫn gật đầu: “Tôi hiểu, cậu Thanh, thực sự vô cùng xin lỗi, sau này, nhà họ Lý tuyệt đối sẽ không làm gì mạo phạm đến cậu nữa, tôi xin bảo đảm”.

 

Dương Thanh gật đầu: “Tốt, ông đi ra đi!”

 

“Vâng, Lý Trọng quay đầu rời khỏi đây.

 

Mãi đến khi Lý Trọng đi khuất rồi, Dương Thanh mới âm thầm thở ra một hơi, sau lưng anh đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

 

Vừa rồi, hành vi của anh hoàn toàn là lấy tính mạng của mình ra để liều lĩnh đánh cược, cược rằng Lý Trọng không dám tùy tiện ra tay với mình.

 

Nếu có một chút ngoài ý muốn, với thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh, Lý Trọng hoàn toàn có thể giết chết anh dễ dàng như nghiền chết một con kiến.

 

Còn Lý Trọng, sau khi rời khỏi khu nhà Dương Thanh, sắc mặt lão ta đã âm trầm đến cực độ, đáy mắt còn lóe lên một tia sát khí mãnh liệt.

 

“Bố, thế nào ạ?”

 

Lý Trọng vừa trở về, Lý Giang Hùng vội vàng hỏi thăm.

 

Lý Trọng lắc đầu: “Lần này, Dương Thanh đã quyết tâm muốn cách xa nhà họ Lý, mỗi người một ngả, bất kể bố đã nói thế nào, cậu ta cũng không chịu cho nhà họ Lý một cơ hội khác”.

 

Lý Giang Hùng thở dài: “Nếu cậu ta cho chúng ta cơ hội nữa mới là vấn đề đấy”.

 

Lý Trọng gật đầu, lại nói: “Chỉ có điều, bố cảm thấy rất kì quái, vì sao bố hoàn toàn không thể cảm nhận được một tia hơi thở võ thuật nào từ trên người cậu ta? Dù cậu ta có mạnh đến đâu thì cũng không có khả năng ẩn giấu hoàn toàn hơi thở võ thuật của mình như thế chứ?”

 

Lý Giang Hùng thận trọng dè dặt hỏi: “Liệu có phải cậu ta đã dùng phương pháp bí ẩn nào đó để ẩn giấu thực lực không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.