Chiến Thần Ở Rể

Chương 2687



Chương 2687:

Dương Thanh lắc đầu: “Nếu là trước kia, tôi sẽ giúp! Nhưng bây giwof, Hoàng tộc họ THượng Quan đã đánh mất sự tin tưởng của tôi với các người, sau này toi sẽ không nhúng tay vào chuyện của Hoàng tộc họ Thượng Quan nữa!”

Thượng Quan Hoàng hít sâu một hơi, nói với vẻ cầu khẩn: “Cho dù chỉ nể mặt Nhu Nhu, cậu cũng không muốn giúp Hoàng tộc họ Thượng Quan một lần ư?”

Lần này, Dương Thanh cũng không lập tức từ chối, sắc mặt hơi do dự, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Nhu.

Thấy Dương Thanh nhìn về phía mình, Thượng Quan Nhu nhất thời hơi nghi ngờ. Với hiểu biết của cô ta, mặc dù Dương Thanh có thực thực cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, nhưng cuối cùng vẫn chưa khôi phục thực lực võ đạo.

Chẳng lẽ Dương Thanh định nể mặt mình, giúp Hoàng tộc họ Thượng Quan một lần?

Nhất thời, nội tâm của Thượng Quan Nhu trở nên vô cùng phức tạp. Dù sao cô ta cũng là người của Hoàng tộc họ Thượng Quan, nên vô cùng mong đợi anh có thể liên thủ với họ, nhưng cô ta lại rất lo lắng cho Dương Thanh.

Dù sao Lý Trọng cũng là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, thậm chí có thể bên cạnh lão ta còn có cao thủ Siêu Phàm Cảnh. Chín người cùng rời đi với lão ta năm mươi năm trước kia, hôm nay chỉ xuất hiện một người, mặc dù đã bị Dương Thanh giết chết, nhưng vẫn còn tám người.

“Được, coi như là vì Nhu Nhu, đây là lần cuối cùng tôi đồng ý giúp Hoàng tộc họ Thượng Quan”.

Yên lặng hồi lâu, Dương Thanh bỗng nhiên lên tiếng.

Thượng Quan Hoàng lập tức vui mừng: “Quá tốt rồi! Cảm ơn cậu Thanh, cậu yêu tâm, sau này Hoàng tộc họ Thượng Quan tuyệt đối không để cậu thất vọng!”

Thượng Quan Nhu không lên tiếng, nhưng khi nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt càng dịu dàng.

“Trong ba ngày tới, không nên động thủ với nhà họ Lý, cũng đừng để ai tới quấy rầy tôi, còn nên đối phó với nhà họ Lý như thế nào, các người bàn bạc xong thì nói với tôi là được”.

Dương Thanh bỗng nhiên lại nói, vừa rồi khi anh giết Lý Giang Hải, anh đã tiêu hao quá nhiều thể lực, bộc phát một đòn mạnh nhất với Lý Giang Hải, nên mới không để lộ ra sơ hở.

Lấy tình trạng bây giờ của anh, ba ngày, vết thương cũng có thể khôi phục rồi.

Quan trọng nhất là trong ba ngày này anh muốn cho mình thêm một hi vọng, hi vọng có thể khôi phục thực lực võ đạo đỉnh phong.

“Cậu Thanh yên tâm đi, ba ngày sắp tới tuyệt đối sẽ không có ai tới quấy rầy cậu. Cậu cứ yên tâm tu luyện, chờ chúng tôi bàn bạc kế hoạch xong, ba ngày sau sẽ báo cho cậu”.

Thường Quan Hoàng vội vàng nói, sau đó liếc nhìn Thượng Quan Nhu đầy ẩn ý, nói: “Nhu Nhu, mấy ngày này cháu phải chăm sóc cho cậu Thanh đấy”.

Thượng Quan Nhu gật đầu: “Vâng thưa ông nội!”

“Cậu Thanh, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, cậu tu luyện đi!”

Nói xong, Thượng Quan Hoàng xoay người rời đi.

Đến khi Thượng Quan Hoàng rời đi một lúc lâu, Dương Thanh mới nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt tái nhợt, cả người vô cùng suy yếu đứng lên.

“Dương Thanh!”

Thượng Quan Nhu hét lên một tiếng, sau đó vội vàng tiến lên, đỡ lấy Dương Thanh đang lảo đảo chực ngã.

Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Không sao, chỉ là vừa rồi cố giữ trạng thái bình thường, thể lực suy kiệt quá mức”.

Trong ánh mắt Thượng Quan Nhu tràn đầy vẻ đau lòng, muốn giúp Dương Thanh nhưng không biết mình có thể giúp được gì, đỏ mặt nói: “Chỉ cần là tôi có thể giúp được, cậu cứ nói”.

Dương Thanh gật đầu nói: “Đỡ tôi ngồi xuống đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.