Chiến Thần Ở Rể

Chương 2790



Chương 2790:

Vào lúc này, mây đen đột nhiên tản đi, ánh trăng sáng từ cửa sổ tràn vào, ánh trăng chói mắt bắn vào trong mắt Dương Thanh.

“Hả?”

Dương Thanh cau mày nhìn về chỗ ánh trăng chiếu vừa rồi, chính là một tấm gương sát mặt đất.

Anh bước đến trước gương, lấy tay đẩy nhẹ, không ngờ chiếc gương giống như một cánh cửa bị đẩy ra.

“Tìm được rồi!”

Phùng Giai Di nhất thời vui vẻ.

Vừa rồi hai người đã lục soát khắp căn phòng, nhưng không hề đụng đến chiếc gương này, bởi vì bọn họ không ngờ chiếc gương lại là một cánh cửa ẩn.

Ngay khi chiếc gương được mở ra, một cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ lối vào.

Phùng Giai Di khỏi rùng mình, cau mày nói: “Cảm giác mát lạnh này hình như có hơi nước”.

“Đi vào trước đã!”

Dương Thanh nói xong liền dẫn đầu đi vào.

Chiếc gương mở ra, đằng sau nó là một cửa động, và có một cầu thang đi xuống.

Bên trong tối đến nỗi không nhìn thấy năm ngón tay, Dương Thanh mở đèn pin điện thoại di động, bên trong mới sáng lên.

Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc là ở nơi bị đèn pin điện thoại di động chiếu sáng, không thể nhìn thấy điểm cuối của bậc thang phía dưới, dường như nó cứ kéo dài mãi xuống dưới.

Nhiệt độ xung quanh cũng càng lúc càng thấp, Dương Thanh chau mày. Nhiệt độ trong này người lớn miễn cưỡng lắm mới có thể chịu được, nhưng nếu là một đứa bé mới vài tháng thì không thể nào chịu nổi.

Bé Tĩnh An cũng chỉ có mấy tháng, nếu ở nơi như thế này sợ là sẽ bị bệnh.

Cả hai đi khoảng năm phút cuối cùng mới thấy điểm cuối bậc thang, đó là một căn mật thất rất rộng rãi dưới lòng đất.

Điều khiến Dương Thanh và Phùng Giai Di ngạc nhiên là hơi thở võ thuật bên trong mật thất này cực kỳ nồng đậm. Nếu Dương Thanh muốn nâng cao thực lực của mình, cần phải dùng phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, hút năng lượng trong không khí vào cơ thể sau đó chuyển hóa thành hơi thở võ thuật trong cơ thể.

Mà ở đây, Dương Thanh không cần dùng đến phép hô hấp chỉ cần hít thở bình thường là có thể chuyển hóa hơi thở hít vào cơ thể thành hơi thở võ thuật.

Nếu có thể tu luyện ở một nơi như vậy, chắc chắn sẽ tiến bộ cực nhanh.

Ngay khi Dương Thanh còn đang kinh ngạc với hơi thở võ thuật nồng đậm ở nơi này thì hai mắt của Phùng Giai Di bỗng đỏ ngầu, một luồng khí thế võ thuật kinh người bộc phát từ trên người cô ta.

Một giây sau, Phùng Giai Di bỗng giơ tay ra tấn công Dương Thanh.

Khi Dương Thanh thấy Phùng Giai Di ra tay tấn công mình thì ngẩn người, đột nhiên anh duỗi tay ra nắm lấy cổ tay cô ta.

Dương Thanh giận dữ quát: “Cô điên à?”

Tuy nhiên, lúc này Phùng Giai Di dường như thực sự nổi điên, không hề nghe lời Dương Thanh nói, cánh tay còn lại bỗng vung ra.

“Bốp!”

Dương Thanh duỗi cánh tay khác ra nắm cánh tay còn lại của Phùng Giai Di.

Đến lúc này Dương Thanh mới nhận ra Phùng Giai Di đã mất kiểm soát, nếu không sao cô ta lại đột nhiên ra tay với anh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.