Chương 2807:
Một khi Dương Thanh và Phùng Chí Viễn liên thủ hợp tác, tình cảnh của ông ta lại càng khó khăn hơn.
“Bố, con đột nhiên có một dự cảm xấu, luôn cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn”.
Phùng Giai Di đột nhiên nhìn về phía Phùng Chí Ngạo nói, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ lo lắng.
Trong lòng Phùng Chí Ngạo cũng thấy bất an nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Con đừng suy nghĩ lung tung, cùng lắm là Mã Siêu thuận lợi trở thành người thừa kế của thế hệ này thôi, chẳng lẽ còn có chuyện gì có thể lớn hơn chuyện này sao?”
Phùng Giai Di vừa nghe bố nói vậy thì không nói gì nữa, chẳng qua trong lòng càng thấy bất an hơn.
Dương Thanh ngồi bên cạnh Phùng Chí Viễn chợt đối diện với ánh mắt của Phùng Chí Ngạo, nhìn ra được ý dò hỏi trong ánh mắt đối phương.
Dương Thanh khẽ lắc đầu, cho Phùng Chí Ngạo một ánh mắt yên tâm.
Cho dù anh không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng biết có lẽ chuyện sắp xảy ra không liên quan tới tranh đấu giữa Phùng Chí Ngạo và Phùng Chí Viễn.
Có lẽ chuyện sắp xảy ra là chuyện khác. Phùng Chí Viễn biết rõ, hơn nữa rất có thể là chính ông ta dẫn dắt. Nhưng anh không rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Tám giờ năm mươi lăm phút, xung quanh đài sắc phong đã không còn chỗ trống, chỉ có ngai vàng phía trên còn để không.
Tám giờ năm mươi chín phút, một ông già tóc bạc chống gậy đột nhiên xuất hiện.
“Hoàng Chủ tới!”
Có người nói. Mọi người nhất thời đều nhìn về phía đối phương. Đó chính là Phùng Hoàng – chủ Hoàng tộc họ Phùng.
Dương Thanh còn nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi phía sau Phùng Hoàng, đó chính là Mã Siêu – người anh em tốt của anh.
Mã Siêu khoác một chiếc áo mãng bào màu tím vàng, trên người lộ ra sự uy nghiêm của người bề trên. Dương Thanh âm thầm gật đầu. Nếu cậu ấy thật sự bằng lòng trở thành người thừa kế Hoàng vị của thế hệ này, tương lai kế thừa Hoàng vị cũng có thể là một lựa chọn tốt.
Nhưng anh hiểu rõ Mã Siêu không định ở lại đây. Sở dĩ anh ta phải thừa nhận thân phận người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng là vì vợ và con.
Phùng Hoàng ngồi ở trên ngai vàng, người đứng đầu đến từ các nơi và người trong Hoàng tộc họ Phùng ngồi xung quanh đài sắc phong đều nhìn về phía người thanh niên trên đài sắc phong kia.
“Người thừa kế Hoàng tộc họ Phùng đời thứ mười chín, Phùng Siêu lên đài!”
Đột nhiên, một giọng nói vang dội giống như âm thanh thần thánh đến từ chín tầng trời vọng xuống.
Mã Siêu chậm rãi đứng dậy, bước về phía đài sắc phong.
Ánh mắt mọi người đều di chuyển theo bóng dáng của Mã Siêu.
Chẳng mấy chốc, Mã Siêu đã đứng ở trên đài sắc phong. Lúc này, anh ta dường như chính là một vị đế vương thật sự, trên cơ thể vạm vỡ đột nhiên phát ra khí thế võ đạo Thần Cảnh đỉnh phong.
Cho dù anh ta còn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh nhưng mọi người ở đây đều hiểu rõ, một người từ nhỏ không sống trong Hoàng tộc họ Phùng, lấy thân phận một đứa cô nhi, dựa vào thực lực của mình chậm rãi đạt đến cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong này đã là rất giỏi rồi.
Nếu anh ta sống trong Hoàng tộc họ Phùng từ nhỏ, tiếp nhận tài nguyên tu luyện tốt nhất của Hoàng tộc họ Phùng, sợ rằng đã bước vào Siêu Phàm Cảnh từ lâu.
“Phùng Siêu là đứa con trai đầu đời thứ mười chín của dòng chính Hoàng tộc họ Phùng, dựa theo quy định của gia tộc sẽ là người thừa kế Hoàng tộc họ Phùng đời thứ mười chín”.