Chiến Thần Ở Rể

Chương 2817



Chương 2817:

“Mãi đến gần đây, sau khi Hoàng tộc họ Phùng tuyên bố đã tìm được người thừa kế đời thứ mười chín của Hoàng tộc từng mất tích hai mươi sáu năm trước, gia tộc Bách Lý mới biết, hai mươi sáu năm trước, Bách Lý Thu Nguyệt từng có con với một người không thuộc gia tộc Cổ Võ”.

Phùng Giai Di kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải Mã Siêu chính là đứa trẻ đã mất tích ở Hoàng tộc ta từ hai mươi sáu năm trước? Mã Siêu bị Phùng Chí Viễn mang về gia tộc, ông ta không thể không biết một khi Mã Siêu xuất hiện chắc chắn sẽ khiến gia tộc Bách Lý cử cao thủ đến xử lí, nhưng ông ta vẫn làm như vậy, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?”

Phùng Chí Ngạo dĩ nhiên cũng hiểu được điều này, có điều, ngay cả ông ta cũng không hiểu được mục đích của Phùng Chí Viễn là gì.

Ông ta lắc đầu, trầm giọng bảo: “Tuy không biết Phùng Chí Viễn muốn làm gì nhưng bố có thể chắc chắn một điều, cậu ta đã vẽ nên một kế hoạch cực lớn, kế hoạch này chính là lợi dụng Mã Siêu, dẫn dụ người của gia tộc Bách Lý tới đây. Kế hoạch này quả thực vô cùng nguy hiểm với Hoàng tộc họ Phùng ta”.

Về phần Phùng Chí Viễn, ông ta đã sớm biến mất khỏi hội trường.

Lúc này, Bách Lý Yến lạnh lẽo nhìn thẳng vào Phùng Hoàng, nói: “Ông đã biết tôi là ai, cũng đã biết tôi và Bách Lý Thu Nguyệt có quan hệ thế nào, vậy hẳn ông cũng nên hiểu, ngày hôm nay tôi tới đây với mục đích gì. Tôi không có ý định nhằm vào Hoàng tộc họ Phùng mà chỉ muốn xử lý chút huyết mạch không thuần khiết của gia tộc Bách Lý mà thôi”.

Phùng Hoàng không lên tiếng, không biết lão ta đang nghĩ gì, sắc mặt lộ vẻ phân vân khó xử.

Dương Thanh trước sau vẫn đứng bên cạnh Mã Siêu, anh đã bị thương nhưng vẫn che chắn trước mặt Mã Siêu, dù phải chết, anh cũng muốn chết trước Mã Siêu.

Mã Siêu đã cực kì giận dữ, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Bách Lý Yến, thì ra người này tới đây là để giết mình.

Nhưng những điều này không phải thứ anh ta quan tâm, điều làm anh ta quan tâm là, người phụ nữ tên Bách Lý Thu Nguyệt kia rốt cuộc có quan hệ gì với mình?

Trước đây, khi bị Phùng Chí Viễn giam cầm, ông ta từng nói, mẹ của anh ta tên là Bách Lý Thu Nguyệt.

“Ranh con, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cút khỏi đây, tôi sẽ tha mạng cho cậu”.

Ánh mắt Bách Lý Yến lại rơi vào người Dương Thanh, giọng điệu lạnh lẽo như băng.

Đôi mắt Dương Thanh đã đỏ lên như máu, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Yến, nghiến răng đáp: “Tôi cũng nói với ông một lần cuối cùng, Mã Siêu là anh em của tôi, bất kể kẻ nào muốn giết cậu ấy thì phải đạp lên thi thể tôi trước!”

“Hừ! Ranh con không biết tự lượng sức!”

Bách Lý Yến lạnh lùng bảo: “Nếu cậu đã muốn chết thì tôi sẽ giúp cậu toại nguyện!”

Dứt lời, hơi thở võ thuật của cao thủ Siêu Phàm bát cảnh lập tức bùng nổ từ trên người lão ta, nháy mắt đã tập trung về phía Dương Thanh.

Giây phút này, Dương Thanh chợt cảm thấy lạnh buốt tới tận xương, như bị cái chết nhìn chòng chọc vào người, anh cảm giác, chỉ cần Bách Lý Yến nảy sinh một ý tưởng trong đầu thôi là mình đã bị giết chết.

“Anh Thanh!”

Mã Siêu kích động hét lớn: “Kiếp sau em vẫn muốn làm anh em với anh!”

Vừa dứt lời, anh ta đã lướt qua Dương Thanh, lao về phía Bách Lý Yến: “Tôi liều mạng với ông!”

Lần này, Dương Thanh không ngăn cản anh ta, vì chính anh cũng biết rõ, nếu Phùng Hoàng không ra tay, anh và Mã Siêu đều sẽ chết dưới tay Bách Lý Yến.

Anh không nói một lời, ngay lúc Mã Siêu xông lên, thân thể anh cũng di động, tích tắc tiếp theo, anh đã vượt qua Mã Siêu, vọt thẳng tới trước mặt Bách Lý Yến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.