Chương 2830:
Thực lực càng mạnh thì anh càng cảm nhận rõ sự đáng sợ của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.
Trong mắt Dương Thanh tràn ngập vẻ cầu khẩn: “Chú Viễn, từ bỏ đi!”
Một khi cao thủ Siêu Phàm Cảnh phát huy khí thế đến cực hạn, hoàn toàn vượt khỏi sức chịu đựng của mình, cơ thể họ sẽ nổ tung, tạo thành sức mạnh hơn xa cảnh giới võ thuật vốn có.
Hay nói cách khác, một khi cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như Phùng Chí Viễn tự phát nổ, ông ta sẽ tạo thành năng lượng hơn xa Siêu Phàm Thất Cảnh, ít nhất cũng ngang với một đòn toàn lực của Siêu Phàm Bát Cảnh.
Tuy Bách Lý Yến vốn là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng có lẽ ngay cả lão ta cũng không chịu nổi một đòn toàn lực của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đâu.
“Bách Lý Yến, tôi muốn ông chết!”
Phùng Chí Viễn hơi nhích chân, lập tức xuất hiện trước mặt Bách Lý Yến rồi ôm chặt lấy lão ta.
Cảm nhận được Phùng Chí Viễn đang thôi thúc khí thế trong người mình, con ngươi của Bách Lý Yến không khỏi co lại, lão ta tức giận nói: “Cậu điên rồi à? Mau ngừng việc tự phát nổ đi!”
“Ha ha ha ha…”
Phùng Chí Viễn cười lớn: “Bách Lý Yến, ông cũng biết sợ à? Cho dù không giết nổi ông, tôi cũng sẽ khiến ông phải trả giá đắt!”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế trên người ông ta nhanh chóng tăng lên.
Phùng Chí Viễn vốn đã trở nên già nua vì uống Tử Đan, giờ tóc lại nhanh chóng đen nhánh, làn da nhăn nheo cũng khôi phục bình thường với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Khí thế đáng sợ lan ra từ người ông ta.
Bách Lý Yến định tránh khỏi sự trói buộc của Phùng Chí Viễn, nhưng lão ta lại phát hiện mình không làm được điều đó tuy có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh.
Người của Hoàng tộc họ Phùng đều sững sờ nhìn dáng vẻ điên cuồng của Phùng Chí Viễn.
Trong mắt Phùng Hoàng có vẻ không nỡ, lão †a siết chặt nắm tay, đến nước này rồi, lão ta vẫn không thể ra tay với Bách Lý Yến, bởi vì lão ta là chủ của Hoàng tộc họ Phùng, nếu lão ta ra tay thì trận chiến giữa Hoàng tộc và gia tộc Bách Lý sẽ nổ ra ngay.
Hoàng tộc cổ xưa không thể sánh bằng gia tộc Cổ Võ.
Gia tộc Bách Lý là gia tộc Cổ Võ, có nền tảng hết sức hùng hậu, hơn xa Hoàng tộc họ Phùng.
Thực lực của Bách Lý Yến rất mạnh, nhưng vẫn chưa phải người mạnh nhất ở gia tộc Bách Lý, có tới mấy cao thủ cùng cảnh giới với lão ta.
Về phần chủ gia tộc Bách Lý, có lẽ thực lực lão ta đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh từ lâu, là cao thủ đứng trên đỉnh thế giới này.
Thế nên vào lúc này, lão ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con mình lao đầu vào chỗ chết.
Mắt Mã Siêu đỏ hoe, anh ta nhìn chăm chăm vào Phùng Chí Viễn, hét lớn: “Bố, xem như con xin bố, từ bỏ đi! Chỉ cần bố còn sống, bố muốn con làm gì cũng được! Bố hãy tin con, một ngày nào đó, con sẽ khiến gia tộc Bách Lý phải trả giá đắt!”
Anh ta muốn xông tới ngăn cản Phùng Chí Viễn, nhưng khí thế của Phùng Chí Viễn và Bách Lý Yến quá mạnh, khiến anh ta không thể nhúng tay.
Phùng Chí Viễn đã quyết tâm khiến Bách Lý Yến bị thương nặng thông qua việc tự nổ tung, sao anh ta có thể ngăn cản được chứ?
Quanh người Phùng Chí Viễn tràn ngập khí thế đáng sợ, cơ thể ông ta cũng dần chằng chịt vết thương, chỉ sau thoáng chốc, người ông ta đã đâm đìa máu tươi rồi.
Người ông ta đang phình to với tốc độ có thể thấy bäng mắt thường.
Chương 2831:
Bách Lý Yến bị ông ta ôm chặt cũng dùng hết sức bình sinh để thoát khỏi sự trói buộc của Phùng Chí Viễn.
Nhưng cho dù lão ta giấy giụa thế nào thì cũng không ăn thua.
“Bố, đừng mà! Con xin bố đừng làm thết”
Mã Siêu đau khổ hét lớn, không thể chịu nổi việc bố mình sắp chết theo cách này.
Đúng lúc này, một luồng khí thế đáng sợ bỗng bùng nổ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó, bởi vì người phát ra khí thế này không phải Phùng Chí Viễn và Bách Lý Yến, mà là Dương Thanh vẫn đang ngồi tu luyện sau khi bị Bách Lý Yến đánh trọng thương.
“Rầm!”
Mặt đất xung quanh Dương Thanh bắt đầu rung chuyển, những khe nứt như mạng nhện lan ra bốn phía.
“Siêu Phàm Lục Cảnh!”
Phùng Hoàng nhìn Dương Thanh với vẻ kinh ngạc.
Mới hồi nấy, Dương Thanh vẫn chỉ là một cao.
thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, hơn nữa còn bị thương nặng, không ngờ anh lại đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh trong tình huống gần như vô vọng này.
Hồi ở Siêu Phàm Ngũ Cảnh, Dương Thanh đã phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh, bây giờ anh đã đến Siêu Phàm Lục Cảnh, thực lực của anh sẽ mạnh tới mức nào chứ?
“Chú Viễn!”
Dương Thanh bỗng lên tiếng, khí thế ôn hòa lan ra từ người anh, tựa như ánh nắng trong ngày đông giá rét, chiếu lên người Phùng Chí Viễn.
Phùng Chí Viễn căn răng, nói với Dương Thanh từ xa: “Dương Thanh, đồng ý với tôi, hãy bảo vệ Mã Siêu nhé!”
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Cậu ấy là anh em của cháu, cho dù chú không dặn thì cháu vẫn sẽ chăm sóc cậu ấy thôi. Khó khăn lắm cậu ấy mới nhận chú, chú lại định rời khỏi cậu ấy ngay à?
Chú không thấy làm như thế rất tàn nhân hả?”
“Chú hãy từ bỏ việc tự phát nổ đi, cháu sẽ giúp chú đối phó với Bách Lý Yến! Tuy bây giờ chưa giết được ông ta, nhưng sẽ có ngày, cháu bắt ông ta phải trả món nợ máu này!”
Tuy anh đã đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh, nhưng anh cũng không ngông cuồng đến mức nghĩ mình có thể giết nổi cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.
Với thực lực của anh hôm nay, sau khi dốc toàn lực, anh chỉ phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, hay Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ là cùng.
Đừng nói là cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh nhiều năm, cho dù chỉ là cao thủ mới đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh, anh cũng không giết nổi.
Thực lực càng mạnh thì anh càng cảm nhận rõ sự đáng sợ của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.
Trong mắt Dương Thanh tràn ngập vẻ cầu khẩn: “Chú Viễn, từ bỏ đi!”
Anh không muốn người anh em của mình vừa chấp nhận bố thì ông ta đã phải chết.
Mã Siêu nhìn Phùng Chí Viễn bằng đôi mắt đỏ hoe, run rẩy nói: “Bố, con xin bố, bố hãy từ bỏ việc tự nổ đi mài”
Trong mắt Phùng Chí Viễn tràn ngập vẻ kiên định, ông ta chăm chú nhìn Mã Siêu, cắn răng: “Con trai, bố có lỗi với con! Nhưng nếu bố không làm thế này, ông ta sẽ giết con mất!”
Ông ta nói rồi nghiến răng nghiến lợi: “Bách Lý Yến, tôi sẽ giết ông!”