Chiến Thần Ở Rể

Chương 2872



Chưuong 2872:

Họ cứ tưởng người tham gia cuộc đấu võ ngày hôm nay chỉ đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh là cùng, nào ngờ lại có cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh thật.

Họ không thể xác định Lưu lão quái đã đạt đến cảnh giới nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự không tâm thường của lão ta.

Các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Đoàn đều có vẻ nghiêm nghị.

Với tư cách là cao thủ Hoàng tộc, họ đều biết rõ thực lực của Miêu Thành mạnh đến đâu.

Tuy Miêu Thành không phải gia tộc Cổ Võ, nhưng thực lực lại vượt xa Hoàng tộc, thậm chí mạnh hơn cả Hoàng tộc cổ xưa. Nói đúng hơn, họ năm giữa gia tộc Cổ Võ và Hoàng tộc cổ xưa.

Mười ba khu vực của Miêu Thành đều có Vực Chủ với thực lực Siêu Phàm Cảnh.

Hay nói cách khác, Miêu Thành có ít nhất mười ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đương nhiên đây chỉ là số lượng thấp nhất, con số chính xác sẽ nhiều hơn.

Cho dù có gấp đôi thì Dương Thanh cũng không hề kinh ngạc.

Còn Lưu lão quái chính là cao thủ khu vực số chín của Miêu Thành, người cứu Lưu lão quái từ tay Dương Thanh trước đó tên Hoàng Tiến, chính là Vực Chủ của khu vực số chín.

Về sau Dương Thanh mới biết chuyện này.

Dương Thanh lạnh nhạt liếc Lưu lão quái rồi nhìn lên trời, cao giọng nói: “Diệp Lâm, cút ra đây đi!”

Lời anh nói khiến mọi người kinh hãi!

Nhất là các cao thủ của Hoàng tộc còn khiếp sợ hơn nữa, đương nhiên họ đã từng nghe đến tên Diệp Lâm.

Đó là nhân vật cấp tổ tiên của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng… Diệp Lâm đến thật rồi à?

Trong lúc mọi người còn đang nghỉ ngờ, tiếng cười sang sảng bỗng vang lên: “Không ngờ tôi đã che giấu kỹ như thế mà vẫn bị cậu phát hiện”.

Sau khi dứt lời, Diệp Lâm lập tức xuất hiện trong hội trường.

Diệp Lâm và Lưu lão quái đứng đối diện Dương Thanh, hai người đều nhìn anh với vẻ mặt hài hước, như đang ngắm con mồi.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Không ngờ hai ông lại cấu kết với nhau, nhưng cho dù như thế thì sao chứ? Chỉ dựa vào các ông có thể giết nổi tôi à?”

Sau khi anh dứt lời, khí thế của Siêu Phàm Lục Cảnh lập tức bùng nổ từ người anh.

Vào giây phút này, Diệp Lâm và Lưu lão quái đều biến sắc, với cảnh giới võ thuật của họ, đương nhiên họ có thể cảm nhận được cảnh giới của Dương Thanh.

Vài tháng trước, khi mới đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh, họ đã đánh với Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, sau cùng phải bỏ trốn vì Dương Thanh đã hoàn toàn điên cuồng do kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.

Giờ mới không gặp bao lâu mà cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tăng thêm ba nấc rồi.

Nếu là cao thủ Thần Cảnh thì việc này xem như bình thường, nhưng Dương Thanh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà thực lực cũng có thể tăng liền ba nấc, chuyện này khiến họ vô cùng kinh hãi.

“Không ngờ cậu lại mạnh đến mức này, nhưng chỉ với chút thực lực ấy, cậu nghĩ mình sẽ làm gì được hai cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh ư?”

Lưu lão quái nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Lâm có vẻ nghiêm nghị, sâu trong mắt còn có ý rút lui.

Dương Thanh nhìn họ với vẻ cười mà như không: “Hay chúng ta thử xem tôi có làm gì được hai ông không nhé?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.