Chiến Thần Ở Rể

Chương 2909



Chương 2909:

“Hơn sáu mươi năm trước, khi ông mới chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi, có một lần lên Miêu Sơn tìm dược liệu lại tình cờ gặp cơn mưa lớn, không thể xuống núi, đành ở lại trong một hang động đụt mưa, may mản phát hiện một hầm rượu, thứ rượu cháu uống mấy hôm nay được lấy từ trong đó, ông chỉ để dành một hồ lô rượu này thôi”.

Miêu thành chủ cười ha hả nói, như đang nhắc tới một chuyện rất bình thường.

Dương Thanh nghe tới đó, lòng chấn động tột cùng, một hồ lô rượu đã khiến anh cảm nhận được thế nào là tu luyện như ngồi trên hỏa tiễn, huống chỉ là một hầm rượu?

Miêu thành chủ vẫn vui vẻ cười nói: “Nhất định cháu đang nghĩ, liệu có phải vì uống hết hầm rượu đó nên ông mới có thể trở thành thành chủ của Miêu Thành này hay không?”

Không đợi Dương Thanh phủ nhận, Miêu thành chủ tiếp tục nói: “Vậy cháu đoán đúng rồi đấy, hơn sáu mươi năm trước, khi đó ông mới chỉ là một người trẻ tuổi có trình độ võ thuật bình thường của gia tộc họ Miêu, nếu ông nhớ không lâm thì vào thời điểm đó, ông chỉ vừa bước chân vào Vương Cảnh sơ kỳ”.

“Từ sau khi phát hiện hầm rượu thần bí này, tốc độ tu hành của ông đã tăng cực nhanh, chỉ †rong một năm ngắn ngủi, thực lực của ông đã bay nhanh từ Vương Cảnh sơ kỳ lên tới Thần Cảnh đỉnh phong, năm đó ông mới hai mươi ba tuổi”.

Dương Thanh âm thầm khiếp sợ, năm anh hai mươi ba tuổi, hình như vừa mới đi lính ở biên giới phía Bắc chưa được bao lâu, thời điểm đó, thực lực của anh còn kém xa Vương Cảnh sơ kỳ, mà Miêu thành chủ vào thời điểm đó đã thành một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thật là khủng khiếp.

“Hơn một năm sau đó, cảnh giới võ thuật của ông tăng lên tới Siêu Phàm Nhất Cảnh, cũng bởi vậy, dù ông mới hai mươi bốn tuổi nhưng đã được ông nội ông bỏ qua một thế hệ, xác lập ông làm người thừa kế vị trí thành chủ Miêu ThànH’.

“Sau đó, năm ông ba mươi tuổi, cảnh giới võ thuật đã đột phá đến Siêu Phàm Bát Cảnh, vượt xa các bậc chú bác thế hệ trước, cũng năm đó, ông nội ông bệnh nặng, giao lại vị trí thành chủ cho ông”.

Miêu thành chủ như đang kể lại chuyện đời mình cho một người bạn, miệng tủm tỉm cười, trong nét cười còn thoáng đôi phần hoài niệm, ông lão thong thả kể lại quá khứ huy hoàng của mình.

Dương Thanh chỉ lắng lặng ngồi nghe, nhưng lòng đã khiếp sợ tột cùng.

Tầm tuổi ba mươi đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh, khắp Chiêu Châu này liệu có mấy ai?

Nay anh đã hai mươi tám tuổi lại chỉ mới tới Siêu Phàm Lục Cảnh, tốc độ tu hành thoạt nhìn có vẻ nhanh lắm, nhưng nếu muốn đưa cảnh giới võ thuật lên đến Siêu Phàm Bát Cảnh trước khi bước vào tuổi ba mươi thì vẫn quá khó.

Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong là một bậc thang khó lòng vượt qua trong quá trình tu hành võ thuật, rất nhiều người dốc cả đời cũng không thể vượt qua nấc thang này, một khi võ thuật bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh thì chẳng khác nào mở ra một thế giới mới.

Miêu thành chủ đột nhiên hỏi: “Cháu có biết nỗi tiếc nuối lớn nhất đời này của ông là gì không?”

Dương Thanh lắc đầu.

Nụ cười trên môi Miêu thành chủ dần tắt đi, ánh mắt nhuộm vẻ bi thương, ông lão chậm rãi nói: “Đời này, nỗi tiếc nuối lớn nhất của ông chính là không thể bảo vệ con gái mình!”

“Bởi khi con trẻ, cậy có hầm rượu kia giúp ông thuận lợi tu hành, ông chỉ biết đắm chìm trong ánh hào quang của hành trình đột phá hết cảnh giới này đến cảnh giới khác, lại sơ sót trong việc bảo vệ người thân bên mình. Ngay năm ông ba mươi tuổi, cũng là thời điểm ông kế thừa chức vị thành chủ, con gái ông bị kẻ địch bắt cóc, kẻ đó lấy nó để đe dọa ông, buộc ông phải bỏ vị trí thành chủ này”.

“Đối phương nói, chỉ cần ông chịu bỏ vị trí thành chủ thì sẽ thả con gái ông ra, nhưng ông của khi đó còn quá nóng nảy kiêu căng, ba mươi tuổi trở thành thành chủ Miêu Thành, đó chính là thời gian huy hoàng nhất của ông, làm sao có thể buông bỏ được?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.