Chương 2931:
Tiếp đến, Dương Thanh tới tập đoàn Nhạn Thanh. Lâu lắm rồi anh không ngó ngàng gì đến tập doàn Nhạn Thanh, lần này vừa hay qua đó xem thế nào.
Văn phòng chủ tịch, tập đoàn Nhạn Thanh.
Lạc Bân kích động nhìn Dương Thanh: “Chủ tịch, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Dương Thanh thấy hình như Lạc Bân lại gây đi, không khỏi áy náy, bởi vì anh bận lo chuyện khác nên không ngó ngàng gì đến Nhạn Thanh, Tần Thanh Tâm và Tân Y cũng được anh cho.
người đưa tới nơi an toàn.
Có thể nói, bây giờ Lạc Bân đang phải chống chọi một mình, mọi công việc trong tập đoàn đều do ông ta phụ trách.
Dương Thanh an ủi: “Vất vả cho ông rồi! Cố gắng thêm thời gian nữa, sau khi giải quyết xong việc, tôi sẽ đón Tân Thanh Tâm và Tần Y về, khi đó tôi cũng có thể yên ổn ở đây”.
Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, tôi không vất vả chút nào, tôi vẫn chịu được! Cậu cứ yên tâm, đến khi cậu quay về, chắc chản tôi sẽ trả cho cậu tập đoàn hùng mạnh nhất!”
Dương Thanh gật đầu, võ vai Lạc Bân: “Tôi tin ông!”
Câu nói này khiến Lạc Bân vô cùng cảm động, cảm thấy có vất vả đến đâu cũng đáng. | Dương Thanh hỏi: “Bây giờ tập đoàn còn gặp khó khăn gì khi phát triển không?”
Lạc Bân có vẻ do dự, hình như đang phân vân xem có nên nói cho Dương Thanh biết không.
Dương Thanh nhíu mày: “Nói đi!”
Lúc này Lạc Bân mới nói: “Một tháng trước, có một doanh nghiệp ở nơi khác tiến vào Yến Đô, tên là tập đoàn Thuận Thiên, hình như tập đoàn này được lập ra để đối phó với tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Bởi vì các lĩnh vực kinh doanh của họ giống hệt tập đoàn Nhạn Thanh, hơn nữa họ đã cướp mất rất nhiều đối tác của chúng ta rồi”.
“Quan trọng là chỉ trong một tháng, tập đoàn Thuận Thiên đã có thực lực rất gần với tập đoàn Nhạn Thanh, hai doanh nghiệp thường xuyên xảy ra xung đột”.
“Tôi cảm thấy đối phương đang nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh nhíu mày: “Ông biết chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên là ai chứ?”
Lạc Bân lắc đầu: “Chỉ biết mỗi tên, nhưng khi tôi điều tra thì lại không tìm thấy gì, tôi có cảm giác đối phương chỉ là con rối bị đẩy ra ngoài, phía sau lưng đối phương là một người hoàn toàn khác”.
Dương Thanh lập tức sầm mặt: “Cho dù là ai, nếu đã dám động đến tập đoàn Nhạn Thanh thì đừng hòng sống sót!”
Anh nói rồi lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Lạc Bân: “Trong tấm thẻ này có năm tỷ, tôi giao hết cho ông, nếu tập đoàn Thuận Thiên dám động đến lợi ích của chúng ta thì cứ dồn họ vào chỗ chết cho tôi! Nếu thiếu tiền, ông có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”.
Lạc Bân rất kinh hãi, ông ta biết Dương Thanh giàu có, nhưng không ngờ Dương Thanh bỏ năm tỷ ra mà cứ như đang chơi, anh không hề quan †âm gì đến số tiền này.
“Vâng, thưa chủ tịch Lạc Bân vội cao giọng đáp.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lạc Bân bỗng vang lên. Ông ta nhìn dấy số trên màn hình, bỗng trở nên nghiêm nghị, nhìn về phía Dương Thanh: “Chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên – La Thế Hoành gọi đến ạ!”
Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Dương Thanh nhíu mày.
Chủ tịch tập đoàn Thuận Thiên – La Thế Hoành chỉ là một con rối bị đẩy lên mà thôi, lúc này ông ta gọi cho Lạc Bân, có lẽ không có ý tốt.