Chiến Thần Ở Rể

Chương 2933



Chương 2933:

“Chắc tập đoàn Thuận Thiên phải tốn ít nhất hai trăm tỷ thì mới có thể lôi kéo đám thương nhân đó về phe mình”.

“Có lẽ kháp Chiêu Châu, cũng không có mấy doanh nghiệp có thể đưa hai trăm tỷ cho đối tác nhỉ?”

Dương Thanh im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu chỗ dựa của tập đoàn Thuận Thiên mạnh hơn tập đoàn Nhạn Thanh thì sao?”

Lạc Bân thoáng sửng sốt rồi nói ngay: “Nếu thế thì đúng là tập đoàn Thuận Thiên có thể dễ dàng khiến đám thương nhân kia phản bội chúng †a, nhưng đó chỉ là một yếu tố mà thôi, quan trọng nhất vấn là lợi ích, đối với thương nhân, kiếm nhiều tiên hơn mới là tất cả”.

Dương Thanh gật đầu: “Cứ gác mấy chuyện đó lại đã, ông đi với tôi đến bữa tiệc trưa nay đi!”

Lạc Bân đáp: “Vâng, thưa chủ tịch!”

Mười hai giờ trưa, Lạc Bân lái xe đưa Dương Thanh đến một nhà hàng kiểu Nhật.

Dương Thanh nhíu mày: “Đây chính là chỗ mà La Thế Hoành chọn ư?”

Lạc Bân gật đầu rồi nói ngay: “Chủ tịch, nếu cậu không thích thì chúng ta qua nhà hàng khác nhé?”

Dương Thanh lắc đầu: “Không cần đâu!”

Hai người bước vào nhà hàng.

“Sếp Lạc, lâu rồi không gặp!”

Họ vừa bước vào nhà hàng, một giọng nói thô kệch đã vang lên. Ngay sau đó, một người trung niên tươi cười đi tới, chủ động chìa tay ra với Lạc Bân.

Nếu không biết chuyện tập đoàn Thuận Thiên đã cướp mất rất nhiều đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh, có lẽ Dương Thanh sẽ tưởng La Thế .

Hoành và Lạc Bân là bạn tốt.

Lạc Bân bắt tay La Thế Hoành, cười lạnh: “Nếu tôi không nhớ nhầm, tập đoàn Thuận Thiên mới thành lập được một tháng thôi nhỉ? Tôi và chủ tịch La cũng mới gặp một lần trong hội liên minh thương mại ba ngày trước đúng không?”

La Thế Hoành cười ha hả: “Đối với tôi, ba ngày đã là lâu lắm rồi”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh: “Chác đây chính là cậu Thanh – chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh đúng không?”

Dương Thanh thản nhiên nhìn La Thế Hoành, chỉ một cái liếc của anh đã khiến nụ cười trên mặt La Thế Hoành cứng đờ.

La Thế Hoành cảm nhận được rất rõ, ông ta như đang đối mặt với dã thú đến từ hồng hoang chứ không phải con người, đôi mắt thâm thúy của Dương Thanh khiến La Thế Hoành có cảm giác rơi xuống địa ngục.

Ông ta không dám bước lên trước, bèn liếc sang chỗ khác, thậm chí còn không dám đối mặt với Dương Thanh.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Hình như chủ tịch La rất sợ tôi nhỉ?”

La Thế Hoành rùng mình, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội nói: “Chủ tịch Dương cứ đùa, nghe nói cậu vừa về đây. Tôi vẫn luôn sùng bái cậu, tôi chỉ có sự kính trọng với cậu mà thôi, sao lại sợ cậu được chứ?”

Không thể không thừa nhận, người đàn ông trông hơi cục mịch này không hề đơn giản, nếu không cũng sẽ không bị nhân vật lớn phía sau ông ta đẩy lên.

“Chủ tịch Dương! Sếp Lạc! Mời qua bên này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.