Chiến Thần Ở Rể

Chương 2952



Chương 2952:

Nghe Dương Thanh nói thế, Hạ Hà lập tức ngây người, mặt đầy thống khổ, cô ta bỗng khóc nấc lên: ‘Anh thì là gì của tôi chứ? Dựa vào đâu mà giết người thay tôi?”

Dương Thanh bỗng không biết phải nói gì, nhưng anh cũng hiểu được tâm trạng Hạ Hà lúc này, dẫu sao, người bị giết cũng là thân nhân duy nhất trong cuộc đời này của cô ta.

Hơn nữa, cái chết của dì ấy còn là do bị Dương Thanh làm liên lụy.

Lúc này, tên sát thủ kia cũng đã cuống lên, sợ hãi nói: ‘Cậu đây nói rất đúng, tôi chính là một tên khốn, cô là một ngôi sao lớn, có cả tương lai tốt đẹp trước mắt, lại còn là một cô gái xinh đẹp lương thiện đến một con kiến cũng không nỡ giết, sao lại nỡ lòng giết tôi được?”

“Hạ Hà, cô đừng giết tôi, tôi thực sự biết tội rồi, cầu xin cô tha cho tôi, từ nay về sau tôi không dám làm thế nữa”.

Hạ Hà cả giận quát: “Về sau? Trên thế giới này, thân nhân duy nhất của tao đã bị mày giết rồi, mày còn dám nói “về sau” với tao à?”

“Khốn kiếp! Vì sao mày lại giết mẹ tao? Vì sao? Bà ấy là một người phụ nữ lương thiện như vậy, vì sao mày lại nỡ giết bà ấy?”

Bấy giờ, tâm trạng Hạ Hà đã cực kì kích động, gần như phát điên.

Lòng Dương Thanh vô cùng lo lắng, không dám ngăn cản Hạ Hà nữa, anh sợ nếu mình ngăn cô ta lại sẽ càng khiến cô ta thêm kích động, nên đành mặc cho Hạ Hà thỏa sức phát tiết.

Anh sẽ không để Hạ Hà tự tay giết gã sát thủ, bằng không, chuyện này sẽ trở thành ác mộng cả đời cô ta.

Yoshida cho người bắt cóc Hạ Hà chính là để uy hiếp anh, cũng chính vì thế, mẹ của Hạ Hà mới không may mất mạng.

Anh đã có lỗi với Hạ Hà, không thể để xảy ra chuyện gì khiến Hạ Hà khốn khổ cả đời được.

“Thịch thịch thịch!”

Hạ Hà vung cây gậy bóng chày, nện mấy phát lên người gã sát thủ, vừa đánh vừa giận dữ hét: “Tên khốn này, vì sao lại giết mẹ tao?”

La Thế Hoành bị trói eo ro bên cạnh đã sợ đến tè ra quần.

“Xin cô đừng đánh, đánh nữa là tôi chết thật đấy! Tất cả là do La Thế Hoành, ông ta sai tôi đi bắt cóc cô, dù tại tôi lỡ tay giết mẹ cô nhưng hung thủ thực sự là La Thế Hoành mài”

Gã sát thủ trung niên kêu lên.

Sức lực Hạ Hà tuy không lớn nhưng trước khi Hạ Hà đến, gã sát thủ đã bị người của Ảnh Vệ đánh cho một trận nhừ tử, trọng thương khắp người, lại bị Hạ Hà nện cho mấy gậy, ông ta cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị đánh dập rồi.

La Thế Hoành tức tối quát: “Thăng khốn! Ai bảo tao là hung thủ? Tao chỉ bảo mày mời cô Hạ đây về, ai bảo mày đi bắt cóc cô ấy? Ai bảo mày giết mẹ cô ấy?”

Gã sát thủ trung niên cả giận nói: ‘Chính mày nói, dùng thủ đoạn gì cũng được, chỉ cần mang Hạ Hà về cho mày thì coi như nhiệm vụ của tao đã hoàn thành, nếu không phải mày sai tao làm vậy thì sao tao lại lỡ tay giết mất mẹ của Hạ Hà?”

La Thế Hoành và gã sát thủ đã hoàn toàn trở mặt với nhau, vì mạng sống, chúng không ngừng chửi bới, bôi xấu đối phương.

Ánh mät Hạ Hà đã ngập đầy cừu hận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn mày đều đáng chết!”

Nói xong, cô ta vung gậy bóng chày, đáy mắt đã lóe lên một ý niệm giết người mãnh liệt.

“Đi chết đi!”

Gô ta bỗng hét lớn một tiếng, cây gậy bóng chày trong tay nện mạnh xuống đầu gã sát thủ trung niên kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.