Chiến Thần Ở Rể

Chương 2956



Chương 2956:

Tiền Bưu không nói gì thêm, vung cán dao gõ vào sau gáy Hạ Hà, cô ta lập tức ngất xỉu, Tiền Bưu thuận lợi mang cô ta đi.

Từ đầu tới cuối, lão già áo tro không hề ngăn cản bọn họ, mục tiêu của lão ta chỉ có mình Dương Thanh, đối với lão ta, đám người kia chỉ là con sâu cái kiến, không đáng để mắt.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Đồ đệ Lưu lão quái của ông là người thế nào, hẳn ông cũng đã biết rõ, nếu không phải ông ta chọc tới tôi thì tôi cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì đến ông ta ca.

“Còn về Hoàng Tiến, tôi vốn không có ý định phế bỏ ông ta, chính do ông ta muốn chết, cuối cùng võ thuật bị phế mất, tất cả đều là kết quả mà ông ta mong muốn’.

“Ông là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, không đến nõi là một kẻ không nói lí chứ?”

Lão già áo tro cười nhạt: “Cậu định kéo dài thời gian để đợi vết thương khôi phục một chút rồi mới đấu với tôi sao?”

Lòng Dương Thanh trầm xuống, đúng là anh đang có ý định này, trong tình hình hiện tại, anh hoàn toàn không phải đối thủ của lão già áo tro kia.

Ít nhất cũng phải cầm được máu đã, chứ nếu đánh ngay lúc này, dù anh có năng lực đánh bại được lão ta thì chỉ e chính bản thân anh đã mất máu mà chết trước rồi.

“Cậu nghĩ, khó khăn lắm tôi mới làm suy yếu thực lực của cậu được, mà tôi còn có thể kiên nhãn đợi cậu khôi phục thực lực rồi mới đấu sao?”

Lão già áo tro nở nụ cười, vừa nói dứt lời, hơi thở võ thuật trên người lập tức tăng vọt, một giây tiếp theo, bóng lão ta đã biến mất khỏi vị trí cũ.

Dương Thanh biết không thể tránh được trận đánh này, anh không hề do dự, Chiến Thần Quyết lập tức được vận hành, đồng thời, hai tròng mắt anh tràn đầy sắc đỏ như máu.

Huyết mạch cuồng hóa đã được kích hoạt.

Một hơi thở võ thuật khủng bố từ trên người anh tràn ra.

“Giết!”

Anh quát lớn một tiếng, chân thoáng di động, lao về phía trước.

““Uỳnh!”

Giây tiếp theo, bóng hai người lại xuất hiện, đồng thời, một âm thanh trầm đục vang lên.

Lão già áo màu tro vung một quyền đánh thẳng vào vết thương trên bụng Dương Thanh.

Ngay sau đó, Dương Thanh chợt cảm thấy bụng mình đau quặn lên, như là có thứ gì vừa chui vào.

Sắc mặt anh tức thì thay đổi kịch liệt.

Anh kinh hoàng hô lên: “Cổ trùng!”

“Ha hai”

Lão già áo màu tro cười lớn, một chiêu đã thành công, lão ta bèn lùi lại phía sau hơn chục bước, tươi cười nói: ‘Cậu thật sự cho rằng, tôi sẽ ngu xuẩn đến độ đấu tay đôi với cậu à?”

“Đối phó cậu, chỉ cần một con cổ trùng là đủ rồi! Mấy ngày tiếp sau đây, cậu sẽ phải nếm trải nỗi thống khổ sống không băng chết, cuối cùng, lục phủ ngũ tạng bị cổ trùng gặm cản nát đến suy kiệt”.

“Nhiều nhất là bảy ngày nữa thôi, cậu sẽ biến thành một bộ xương khô!”

Lão già áo màu tro vừa dứt lời, một cơn đau kịch liệt từ miệng vết thương truyền thẳng đến trung khu thần kinh của Dương Thanh.

Sắc mặt anh trắng nhợt ra, anh có thể cảm nhận rõ ràng, trong cơ thể như đang có hàng tỉ con kiến điên cuồng gặm nhấm máu thịt của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.