Chiến Thần Ở Rể

Chương 2972



Chương 2972:

Ngải Lâm cũng lên tiếng: “Bất kể thế nào, cậu cũng phải nhớ, cậu còn có một người vợ và một đứa con nhỏ yêu thương cậu vô cùng, cùng với rất nhiều người bạn quan tâm cậu đang chờ cậu trở về, nhất định cậu phải thành công đấy!”

Dương Thanh gật đầu cười nói: “Yên tâm đi!”

Hai anh em họ Tống cũng nhìn Dương Thanh, nói: “Cậu Thanh, tạm thời chúng tôi không giúp gì được cho cậu, đợi khi chúng tôi khôi phục lại tu vi, nhất định sẽ tới hỗ trợ cậu”. ` Dương Thanh gật đầu: ‘Hai ông cố gắng hợp tác với Tiểu Uyển để trị liệu, mau chóng khôi phục võ thuật nhé”.

Cuối cùng, Dương Thanh nhìn về phía Phùng Giai Di, Phùng Giai Di dường như cũng đã đoán được Dương Thanh muốn dặn dò điều gì, bèn nói trước: “Tôi đi Hoài Thành với anh!”

Dương Thanh lại bảo: “Giai Di, tôi muốn nhờ cô ở lại đây bảo vệ những người bạn của tôi”.

Phùng Giai Di nhíu mày, nói: ‘Nếu anh chết thì tôi biết phải làm sao?”

Nghe cô ta nói thế, những người khác đều kinh ngạc nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh vội vàng trấn an: “Cô yên tâm, tôi không chết được đâu, đợi khi tôi về sẽ dẫn cô quay lại Hoàng thành Phùng cứu bố cô ra”.

Bấy giờ mọi người mới hiểu lời của Phùng Giai Di nói có ý gì. Phùng Giai Di cũng không nằng nặc đòi đi theo Dương Thanh mà chỉ gật đầu, nói: “Vậy anh cứ yên tâm đi đi, trừ khi tôi chết, bằng không sẽ không để cho bất cứ ai ở nơi này gặp chuyện không may”.

Dương Thanh gật đầu, quay sang phía Lão Cửu, nói: ‘Ông Cửu, tôi định xuất phát ngay lúc này, ông có ý kiến gì không ạ?”

Lão Cửu lắc đầu, cười nói: ‘Miêu thành chủ đã dặn, trong chuyến đi tới Hoài Thành lần này, mọi chuyện đều nghe theo ý cậu là được.

Sau đó, Dương Thanh cùng lão Cửu lên máy bay tới Hoài Thành.

Sáng sớm hôm sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế của Hoài Thành.

Dương Thanh và lão Cửu vừa xuống máy bay đã bị mấy luồng hơi thở cực mạnh bao vây chặt chẽ, bọn người kia không hề che dấu bản thân.

Dương Thanh nhíu mày, nói: “Vừa tới nơi này đã bị bao nhiêu cao thủ bao vây như thế này, xem ra Hoài Thành đã sớm theo dõi tung tích của tôi rồi”.

Lão Cửu vẫn bình thản như không, còn cười ha hả nói: ‘Đám người này chẳng qua chỉ là đám kiến cỏ, cao thủ chân chính của Hoài Thành còn chưa xuất hiện đâu”.

Dương Thanh nói: “Những người này hẳn bị phái tới đây theo dõi tôi”.

Lão Cửu cười bảo: ‘Đúng vậy, tin cậu tới Hoài Thành hẳn đã truyền tới phủ thành chủ Hoài Thành rồi”.

Ngay khi Dương Thanh vừa đặt chân lên Hoài Thành, trong phủ thành chủ Hoài Thành, tại một khu nhà cao cấp riêng biệt.

Bên cạnh con suối nhân tạo, có một người phụ nữ trung niên ăn mặc duyên dáng sang trọng đang đứng cho cá ăn. Mỗi khi bà ta rắc một nhúm thức ăn cho cá xuống, lại có một đàn cá chép lao nhao bơi đến đớp.

Đúng lúc này, chợt có một cô gái trẻ tuổi xinh xản chạy tới, nói: “Mẹ, con nghe nói, tên khốn giết bố con đã tới Hoài Thành rồi?”

Người phụ nữ trung niên kia vừa rắc thức ăn cho cá vừa đáp: “Mới tới Hoài Thành, mẹ đã bố trí người theo dõi nó’.

Nói xong, người phụ nữ trung niên này bưng khay đựng thức ăn cho cá đổ hết vào trong suối, đám cá chép trong khe suối ào ào lao ra tranh ăn.

Người phụ nữ kia quay đầu lại, sắc mặt bà ta đã trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám giết con rể của phủ thành chủ Hoài Thành chúng ta, nó sẽ phải chết rất thảm đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.