Chiến Thần Ở Rể

Chương 2979



Chương 2979:

Lão Cửu cười cười, không hề giấu giếm: “Có thể lên làm thành chủ Hoài Thành thì dĩ nhiên phải có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng rốt cuộc cảnh giới đến đâu thì chưa biết”.

Dương Thanh âm thầm khiếp sợ, vậy là thực lực của thành chủ Hoài Thành thực sự đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh sao?

Nay cảnh giới võ thuật của anh mới tới Siêu Phàm Thất Cảnh, dù kích hoạt huyết mạch cuồng hóa cũng chỉ có thể miễn cưỡng so được với bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Siêu Phàm Bát Cảnh thực sự mạnh cỡ nào, anh biết rất rõ, chớ nói đến thực lực vượt trên cả Siêu Phàm Cửu Cảnh.

Đúng lúc này, một cơn đau đớn từ trái tim anh lan ra.

“Hát”

Dương Thanh hít mạnh một hơi, cố gắng đè nén cơn đau khi bị cổ trùng Vô Tâm gặm căn trái tim, không để mình kêu rên đau đớn.

Lúc này thậm chí anh còn cảm nhận cực kì rõ ràng, cổ trùng Vô Tâm đang gặm nhấm buồng tim anh như thế nào.

Chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả người Dương Thanh.

Thấy thế, lão Cửu lập tức biến sắc, đột nhiên vung tay, ấn mười mấy cái lên vị trí trái tim Dương Thanh.

“Nín thở tập trung lại! Vận hành công pháp của cậu để trấn áp cổ trùng Vô Tâm đi!”

Lão Cửu bỗng lên tiếng nhắc nhở.

Dương Thanh lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu vận hành Chiến Thần Quyết, có lẽ nhờ lão Cửu vừa ấn mấy cái lên ngực anh, Dương Thanh cảm thấy cơn đau nơi trái tim đã giảm bớt rất nhiều.

Nhưng cũng chỉ là giảm bớt đau đớn thôi, cơn đau vẫn không hề biến mất.

Ngay cả thân thể đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh như Dương Thanh còn khó lòng chịu nổi cơn đau này, từ đó có thể đoán biết loại cổ trùng Vô Tâm kia lợi hại ra sao.

Lần này, cơn đau đớn kéo dài chừng năm phút mới kết thúc.

Thấy sắc mặt Dương Thanh đã bình thường trở lại, lão Cửu mới nghiêm nghị nói: “Cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu đã có thể thích nghi với sự trấn áp của cậu rồi, nếu vẫn không thể giải quyết việc này nhanh chóng thì dù cậu sống được qua bảy ngày, trái tỉm cậu cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng”.

“Vừa rồi tôi đã dùng cổ thuật để giảm bớt cơn đau mà cổ trùng Vô Tâm gây ra cho cậu, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến đó, tôi không thể giải quyết con cổ trùng Vô Tâm này cho cậu”.

Dương Thanh gật đầu, nói với lão Cửu: “Ông Cửu có thể giúp tôi giảm bớt đau đớn đã là sự giúp đỡ rất lớn đối với tôi rồi”.

Lão Cửu nghiêm nghị hỏi: “Ban đầu tôi định cùng cậu đợi ở đây, đợi đến khi người của Hoài Thành tự tìm đến, nhưng hiện tại xem ra, thời gian của chúng ta không còn nhiều, chúng ta phải nghĩ cách mau chóng tìm được Lưu Ba rồi giết chết ông ta mới được”.

Nói xong, ông lão bắt đầu chìm vào suy tư.

Dương Thanh biết lão Cửu đang suy nghĩ xem có cách nào tìm ra Lưu Ba, bèn không lên tiếng quấy rầy, chờ ông lão nghĩ xong.

Hồi lâu sau, Lão Cửu mới nặng nề nói: “Miêu thành chủ đoán rằng Lưu Ba gieo cổ trùng Vô Tâm vào người cậu có thể là do thành chủ Hoài Thành bày mưu nhằm dẫn dụ cậu tới đây”.

“Nếu đã thế, chúng ta cứ trực tiếp tới thẳng phủ thành chủ Hoài Thành mới chính là biện pháp tìm ra Lưu Ba nhanh nhất, có điều, một khi tới đó, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, cậu có dám đi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.