Chiến Thần Ở Rể

Chương 2989



Chương 2989:

Nghe Hoài Lam nói thế, lòng Dương Thanh càng thêm lo lắng. : Cho tới lúc này, anh mới ý thức được, hình như mình đã chọc phải một phiền toái lớn hơn nữa rồi.

Vốn tưởng rằng phủ Hoài Thành là một chốn nguy hiểm, nào ngờ, thực ra phủ Hoài Thành chẳng mấy nguy hiểm mà chính Dược Vương Gốc ại là một mối nguy lớn hơn.

Ngay khi anh và lão Cửu tới Hoài Thành đã chạm trán với người của Dược Vương Cốc, hơn nữa, Dược Vương Cốc cũng biết anh đã giết chết hai cao thủ của họ trong lúc làm nhiệm vụ đuổi bắt anh em họ Tống.

Lúc lão Cửu dùng cổ thuật đe dọa mấy cao thủ của Dược Vương Gốc còn cố tình bảo bọn họ về nói cho Dược Vương răng, chính Dương Thanh đã giết Xích Thố.

Từ đó, ân oán giữa Dược Vương Cốc và Dương Thanh đã càng thêm sâu sắc.

Hoài Lam nói: “Anh Thanh, nếu anh có xung đột gì với Dược Vương Cốc thì có thể nhờ ông tôi giúp một tay, bất kể thế nào, ông tôi cũng là thành chủ Hoài Thành, Dược Vương cũng phải nể mặt ông tôi đôi phần”.

Dương Thanh lắc đầu: ‘Chuyện này để sau hãng nói!”

Anh không cho räng mình đã giết Long Dược, lại tới đây gây hấn tìm người, thành chủ Hoài Thành sẽ chịu vì anh mà nảy sinh xích mích với Dược Vương.

Đúng lúc này, một làn gió thơm từ đâu phất tới, một cô gái trẻ, vóc dáng tương tự Hoài Lam đang ởi lại đây, xung quanh còn có sáu gã vệ sĩ của Hoài Thành.

Khi Dương Thanh nhìn thấy người này, anh lập tức nhíu chặt mày.

Bởi vì, anh đã nhìn ra ý muốn giết người cực kì mãnh liệt trong đáy mắt cô gái kia, hơn nữa, anh còn loáng thoáng thấy được đường nét của Long Dược từ diện mạo cô ta.

Thân phận của người này đã rõ như ban ngày!

Đây chính là con gái Long Dược, Hoài Phượng.

“Hoài Phượng, sao chị lại tới đây?”

Hoài Lam chủ động chào hỏi Hoài Phượng như thể muốn nhắc nhở Dương Thanh.

Hoài Phượng không để ý tới Hoài Lam, cô ta nhìn chằm chằm Dương Thanh, vẻ mặt cực kì thù hận, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Mày là Dương Thanh? Là thăng khốn đã giết bố tao?”

Dương Thanh cau mày, nhìn Hoài Phượng, lạnh lùng nói: “Là do bố cô muốn giết tôi trước, chẳng qua thực lực không bằng người, cuối cùng bị tôi giết mà thôi”.

Thù hận trong mắt Hoài Phượng càng thêm | dày đặc, cô ta dữ dăn nói: “Tao muốn giết mày!”

Dứt lời, cô ta quay sang ra lệnh cho sáu tên vệ sĩ: “Các ông cùng lên đi, giết thăng súc sinh này cho tôi!”

“Hoài Phượng, Dương Thanh là khách quý của ông nội, chớ có vô lết”

Hoài Lam lập tức chăn trước mặt Dương Thanh, trừng mắt nhìn sáu gã vệ sĩ Hoài Phượng dân tới, lạnh lùng nói: ‘Không muốn chết thì tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác!”

“Bốp!”

Nào ngờ, Hoài Lam vừa dứt lời, Hoài Phượng đã bước nhanh về phía trước, tát thẳng vào mặt Hoài Lam, phẫn nộ quát: “Một con ả tỉ tiện được ông tao nhận nuôi mà cũng dám làm càn trước mặt tao à? Nếu mày còn dám xen vào việc của †ao, ngay cả mày, tao cũng giết luôn!”

Trên má Hoài Lam nhanh chóng hiện lên một dấu tay hãn rõ, nhưng cô ta vẫn không hề tức giận, chỉ nói với Hoài Phượng: “Hoài Phượng, chị có thể nhục mạ tôi, nhưng anh Thanh đây là khách quý của ông nội, trước khi làm việc gì, tôi mong chị nên hỏi cô Tinh Vũ, mẹ chị trước đi đã”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.