Chương 2994:
Trước đó anh vừa giết hai gã cao thủ của Dược Vương Gốc đuổi giết anh em họ Tống, sáng sớm hôm nay, anh cùng lão Cửu vừa tới Hoài Thành đã dụng độ với người của Dược Vương Cốc.
Có thể nói, mối quan hệ của anh và Dược Vương Cốc đã cực kì tồi tệ.
Giờ đây, Hoài Lam lại tiết lộ cho anh hay, Hoài Tinh Vũ có quan hệ không tầm thường với người của Dược Vương Cốc.
Hiện Dương Thanh đang không cách nào tìm thấy Lưu Ba ở trong phủ Hoài Thành, mà ba ngày trước, đúng ngày anh bị Lưu Ba gieo cổ độc, Hoài Tỉnh Vũ lại tới Dược Vương Gốc.
Vậy nên, rất có khả năng, Lưu Ba đang ở Dược Vương Gốc.
Nhưng Dược Vương Gốc là một thế lực có địa Vị cực cao ở Hoài Thành này, thậm chí bọn họ còn chẳng mấy nể mặt cả phủ thành chủ, huống chỉ là anh?
Nếu lúc này anh chạy tới Dược Vương Gốc tìm Lưu Ba, chỉ sợ chân còn chưa bước qua cửa Dược Vương Cốc, người của họ đã xông ra rồi.
Dương Thanh lại hỏi: “Trừ việc đó ra, dạo gần đây Hoài Tinh Vũ có từng tiếp xúc với người nào nữa không?”
Hoài Lam lắc đầu: ‘Việc này tôi không nghe nói đến, cho nên có hay không, tôi cũng không rö.
Dương Thanh cảm kích bảo: “Cảm ơn cô nhiều!”
Hoài Lam mỉm cười, nói: “Thành chủ bảo tôi tới chăm sóc anh, anh có cần gì cứ việc nói với tôi, không cần khách sáo đâu”.
Dương Thanh cười cười: ‘Cô đừng cung kính với tôi như vậy, nghe khách sáo quá, cứ gọi Dương Thanh là được rồi”.
Hoài Lam bèn nói: ‘Vậy tôi xin phép gọi anh là anh Thanh”.
Nghe Hoài Lam gọi mình là anh Thanh với giọng điệu gần gũi, Dương Thanh bỗng ngơ ngẩn cả người.
Phùng Tiểu Uyển cũng luôn gọi anh với giọng điệu như vậy, không biết bên Yến Đô thế nào rồi, bao giờ Mã Siêu mới thức tỉnh được.
Đúng lúc này, lão Cửu bỗng gọi điện tới.
Dương Thanh vừa nhận cuộc gọi, lão Cửu đã nói ngay, giọng hết sức nặng nề: ‘Dương Thanh, †ôi vừa thấy người của Dược Vương Cốc đang di chuyển về phía phủ thành chủ, tôi đoán bọn họ đang đến tìm cậu, cậu phải mau chóng tìm cách rời khỏi đó ngay”.
Nghe vậy, Dương Thanh thoáng cau mày, nói: “Nơi này là phủ Hoài Thành, người của Dược Vương Cốc cũng dám xông vào sao?”
Lão Cửu bảo: “Tôi đã nghe được rất nhiều tin tức về phủ Hoài Thành, có người nói Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành trước nay chưa từng qua lại, hơn nữa, Dược Vương Cốc có vô số cao thủ, mà thực lực của Dược Vương còn thuộc hàng mạnh không lường được”.
“Tôi có thể cảm nhận được những luồng uy lực cực mạnh từ đám cao thủ của Dược Vương Cốc đang tới phủ Hoài Thành, nhất là cao thủ cầm đầu kia, có thể người này đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ rồi”.
“Cậu nghe lời tôi, tạm rời phủ Hoài Thành trước để tránh việc thành chủ Hoài Thành rơi vào tình thế bất đắc dĩ, phải giao cậu cho Dược Vương Cốc”.
Nghe thấy lão Cửu nói thế, Dương Thanh lập tức sâm mặt, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Anh lạnh lùng nói: “Nếu người của Dược Vương Cốc dám đến, tôi cũng dám giết họ thôi!”
Cảnh giới võ thuật của anh đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, khi dốc hết sức chiến đấu, anh có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Cho dù là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, anh cũng có sức đánh một trận.
Chỉ cần thành chủ Hoài Thành không nhúng †ay vào chuyện này, anh sẽ không sợ hãi.