Chiến Thần Ở Rể

Chương 303: 303: Thi Thể Ở Đâu





Cảnh tượng này đã gây ra cú sốc cực mạnh đến thần kinh của mọi người có mặt ở đó.


Nhất là người nhà họ Mạnh, bọn họ đều sững sờ.


“Đây chính là chỗ dựa của nhà họ Mạnh các người sao?”

Câu nói này của Dương Thanh cứ vang lên trong đầu bọn họ hết lần này đến lần khác.


Không chỉ là người của nhà họ Mạnh, mà còn có người của nhà họ Trần, nhà họ Quan cùng với Tòa Thành Vương Giả, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.


Ngay cả Hàn Khiếu Thiên cũng sững sờ.


"Hắc Bào rút kiếm, máu chảy thành sông? Xì, Hắc Bào, Bạch Bào khỉ gì chứ, trước mặt cậu Thanh cũng chỉ là một đống phân!"

Trần Hưng Hải hoàn hồn trước, mỉa mai nói.


Lúc này lão ta nào có còn sợ nhà họ Mạnh nữa?

"Là cao thủ trấn giữ nhà họ Mạnh thế mà lại không đỡ nổi một đòn.
Dám rút kiếm trước mặt cậu Thanh, ông xứng sao?"

Quan Tuyết Tùng cũng phản ứng lại, vội vã tiếp lời.


Vương Cường cũng phụ họa theo, cười ha hả nói: "Ở trước mặt cậu Thanh, ai dám tự xưng là thần thoại? Có ai xứng?"

Có thể nói khi mọi người nhìn thấy Dương Thanh đánh bại cao thủ nhà họ Mạnh dễ như trở bàn tay, người vui mừng nhất là nhà họ Quan, nhà họ Trần cùng với Tòa Thành Vương Giả.


Dù sao đây cũng là nhà họ Mạnh, một gia tộc giàu có hàng đầu của tỉnh lỵ này.


Họ cũng đang đánh cược mạng sống của mình, một khi Dương Thanh thua, thì gia tộc của bọn họ sẽ bị nhà họ Mạnh tiêu diệt.


Nhưng nếu Dương Thanh thắng, vậy từ đây về sau cho dù là giới nhà giàu đứng đầu tỉnh lỵ, bọn họ cũng không cần sợ nữa.



Lần đầu tiên bọn họ cảm thấy khoảng cách với giới nhà giàu tỉnh lỵ lại gần như vậy.


Quỷ Nha vừa mới cố gắng đi cứu Dương Thanh, lúc này cũng cực kỳ xấu hổ.
Khi nhớ tới lời nói ngạo mạn vừa nãy trước mặt Dương Thanh, gương mặt già nua của ông ta lại càng đỏ bừng.


Ông ta biết rất rõ thực lực của Hắc Bào, bọn họ đã từng âm thầm giao đấu nhiều lần nhưng vẫn chưa phân thắng bại.


Thế mà bây giờ Hắc Bào lại đỡ không nổi một cước của Dương Thanh, hoàn toàn bất tỉnh.


Điều này chứng tỏ nếu ông ta giao đấu với Dương Thanh cũng có kết cục như vậy.


"Ông chủ Mạnh, ông đừng giấu diếm nữa, ông tưởng cứ tìm bừa một người là có thể giết ân nhân cứu mạng của tôi sao?"

Nhất thời tâm trạng của Hàn Khiếu Thiên cực kỳ vui vẻ, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Mạnh Hồng Nghiệp nói: "Ông mau bảo cao thủ mạnh nhất nhà họ Mạnh ra đây đi! Chứ không thì cháu ông sẽ bị dẫn đi thật đấy".


Mạnh Hồng Nghiệp tức giận đùng đùng.
Sao lão ta không nghe ra được giọng điệu mỉa mai của Hàn Khiếu Thiên chứ?

Hắc Bào là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Mạnh.
Mà bây giờ ngay cả Hắc Bào cũng thua rồi thì nhà họ Mạnh còn ai có thể ngăn cản được Dương Thanh đây?

"Ông câm miệng cho tôi!"

Mạnh Hồng Nghiệp nghiến răng nghiến lợi quát lên, sau đó nhìn Dương Thanh nói: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

"Mạnh Huy giết chết mẹ vợ của tôi, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không chịu đưa cho tôi, tôi chỉ muốn anh ta, như vậy cũng đâu có quá đáng, đúng không?"

Dương Thanh bình tĩnh trả lời.


Hành động hôm nay đã đủ rầm rộ rồi, anh cũng không muốn làm cho chuyện này ầm ĩ hơn nữa.


Nhưng anh nhất định phải đưa Mạnh Huy đi.


Lúc này cả người Mạnh Huy bắt đầu run rẩy dữ dội.

Hắn biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức này.


Ngay cả cao thủ trấn giữ nhà họ Mạnh cũng không đỡ nổi một đòn của anh.


"Ông nội, ông đừng nghe lời cậu ta, nếu ông nội thật sự giao cháu cho cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ giết cháu.
Thế thì sau này nhà họ Mạnh chúng ta còn mặt mũi nào nữa?"

Mạnh Huy nói năng lộn xộn.


Hắn ta rất sợ.
Hắn là cậu cả nhà họ Mạnh nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hoảng sợ như vậy.


"Bốp!"

Mạnh Hồng Nghiệp tát mạnh lên mặt Mạnh Huy, hai mắt đỏ ngầu giận dữ hét lên: "Hết thảy rắc rối này đều là do một tay mày gây nên, mày còn mặt mũi nhắc tới thể diện của nhà họ Mạnh với tao nữa sao?"

Cơ thể Mạnh Hồng Nghiệp run lên vì tức giận.


Bây giờ nhà họ Hàn có thực lực ngang ngửa với nhà họ Mạnh đã tuyên chiến với nhà họ Mạnh, còn có nhà họ Trần gia tộc mạnh nhất ở Châu Thành cũng đứng về phía Dương Thanh.
Ngoài ra còn có nhà họ Quan và Tòa Thành Vương Giả ở Giang Hải cũng đã tuyên chiến với nhà họ Mạnh.


Chỉ đối mặt với sự hợp tác của mấy gia tộc lớn này thôi cũng đã khiến nhà họ Mạnh xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, chứ đừng nói chi lúc này lại có thêm một Dương Thanh.


Ngay cả cao thủ mạnh nhất của nhà họ Mạnh cũng đã thua chỉ bởi một chiêu của Dương Thanh, đến nay sống chết còn chưa biết.


Nếu Dương Thanh muốn giết hắn, liệu có ai cản nổi?

Đây mới là chuyện khiến Mạnh Hồng Nghiệp cảm thấy hoảng sợ nhất.
Có thể nói hết thảy mọi thứ bây giờ đều không phải do lão ta quyết định nữa rồi.
Vận mệnh của nhà họ Mạnh hoàn toàn bị Dương Thanh khống chế.


Nếu Dương Thanh muốn, anh hoàn toàn có thể giết sạch dòng chính nhà họ Mạnh, sau đó lấy hết mọi thứ của nhà họ Mạnh làm của riêng.



"Bụp" một tiếng, Mạnh Huy quỳ sụp dưới chân Mạnh Hồng Nghiệp, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Ông nội, cháu sai rồi.
Cháu biết sai thật rồi, cầu xin ông hãy cứu cháu, đừng vứt bỏ cháu.
Cháu biết sai thật rồi!"

"Biết sai rồi thì phải trả giá cho cái sai của mình!"

Mạnh Hồng Nghiệp bỗng nhắm mắt lại, nét mặt cực kỳ đau khổ nói ra những lời này.


Mạnh Huy là đứa cháu trai do chính tay lão ta bồi dưỡng.
Chỉ có chính bản thân lão ta hiểu rõ mình đã dồn biết bao nhiêu tâm huyết cho đứa cháu trai này.


Thậm chí lão ta còn cho hắn tư cách cạnh tranh vị trí chủ gia tộc tương lai với các chú bác của hắn.
Mà hiện thực cũng chứng minh, Mạnh Huy quả thật rất xuất sắc.


Những năm gần đây hắn đã cống hiến cho gia tộc rất nhiều.


Chính vì vậy mà lão ta rất thích đứa cháu trai này, nhưng bởi vì một lỗi lầm mà suýt chút nữa đã phá hủy toàn bộ nhà họ Mạnh.


Mặc dù lão ta không đành lòng nhưng buộc phải làm thế.


"Bắt đầu từ bây giờ Mạnh Huy bị đuổi khỏi nhà họ Mạnh, nó không còn bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Mạnh nữa!"

Bỗng Mạnh Hồng Nghiệp liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói lớn.


"Gì chứ?"

"Thế mà chủ gia tộc lại đuổi Mạnh Huy ra khỏi gia tộc!"

"Thế có nghĩa là chủ gia tộc quyết định vứt bỏ Mạnh Huy sao?"

"Mạnh Huy là người tài giỏi nhất trong lớp trẻ chúng ta.
Chủ gia tộc đã từng nói, cho dù người kế thừa vị trí chủ gia tộc tiếp theo không phải là cậu ta, thì người thừa kế ở đời tiếp theo nữa chỉ có thể là cậu ta mà!"

Khi nghe Mạnh Hồng Nghiệp nói, vô số người nhà họ Mạnh đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.


Mạnh Huy đờ đẫn, cả người như chết lặng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Mạnh Hồng Nghiệp sẽ thực sự sẽ vứt bỏ mình.


"Ông nội, ông không thể làm như vậy.
Cháu là người xuất sắc nhất trong lớp trẻ của nhà họ Mạnh.
Cháu đã cống hiến, hy sinh cho gia tộc rất nhiều, sao ông có thể đuổi cháu ra khỏi gia tộc được chứ?"


Mạnh Huy thật sự hoảng sợ, hắn vừa quỳ vừa bò tới dưới chân Mạnh Hồng Nghiệp, ôm chầm lấy chân lão ta rống lên.


"Cút!"

Mạnh Hồng Nghiệp đá văng Mạnh Huy.


Sau đó lão ta nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lùng nói: "Chuyện hôm nay tôi nhận thua.
Cậu cứ mang Mạnh Huy đi đi!"

"Nhưng tôi mong rằng nhà họ Hàn, nhà họ Trần còn có nhà họ Quan và Tòa Thành Vương Giả vừa tuyên chiến với nhà họ Mạnh cũng kết thúc chuyện này ở đây đi!"

"Đương nhiên, cậu cũng đừng tưởng tôi đang cầu xin cậu.
Nếu muốn đánh thật thì nhà họ Mạnh cũng không sợ, nếu nhà họ Mạnh chúng tôi chiến đấu đến cùng cũng có thể khiến cho bọn họ tổn thất nặng nề!"

Mạnh Hồng Nghiệp không muốn khai chiến nhưng thái độ vẫn cứng rắn.


Dương Thanh cười khẩy nói: "Được, tôi đồng ý với ông!"

Anh vốn sợ chuyện này làm quá lên sẽ ảnh hưởng rất lớn, cho nên anh sẽ không từ chối đề nghị đình chiến của Mạnh Hồng Nghiệp.


Nhà họ Trần, nhà họ Quan và cả Tòa Thành Vương Giả cũng không có ý kiến khác.


Những thế lực này đã phục tùng anh từ lâu.
Còn về nhà họ Hàn, anh cũng không muốn thấy nhà họ Hàn bị cuốn vào chuyện này.
.
Truyện Tổng Tài

"Ông nội, cứu cháu với!"

Mạnh Huy nhìn Dương Thanh đi từng bước về phía mình, hắn sợ đến khóc rống lên.


Nhưng Mạnh Hồng Nghiệp lại không hề nhìn đến Mạnh Huy, lão ta xoay người đi về biệt thự của mình.


"Nói, thi thể của Châu Ngọc Thúy ở đâu?"

Dương Thanh bước lên trước, đạp một cước lên ngực Mạnh Huy, tức giận hỏi.


- ---------------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.