Chiến Thần Ở Rể

Chương 3035



Chương 3035:

Dương Thanh nghiêm túc nói: “Nhưng bây giờ tôi chỉ giữ được những hình bằng nước trong thời gian rất ngắn mà thôi, tuy nhiên tôi có thể cảm nhận được, sau này khi thực lực của tôi tăng lên, tôi sẽ vận dụng nước thành thạo hơn, thậm chí dùng nó để chiến đấu”.

“Ông Cửu, tình trạng của tôi có được tính là đã tu luyện ra sức mạnh nguyên tố thủy không?”

Lúc này lão Cửu mới hoàn hồn, ông lão kinh ngạc gật đầu, trong mắt còn có vẻ hâm mộ: “Đương nhiên là tính! Cậu đã tu luyện ra sức.

mạnh nguyên tố thủy, ngay cả tôi cũng mới nghe về việc cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ tu luyện được sức mạnh nguyên tố lần đầu tiên”.

“Nếu tin tức này bị truyền đi, có lẽ nó sẽ khiến vô số người kinh ngạc, cũng mang tai họa tới cho cậu, nhất là những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong vần chưa tu luyện được sức mạnh nguyên tổ”.

“Trong mắt họ, cậu chính là bảo vật, họ đều muốn lấy được cách tu luyện sức mạnh nguyên †ố từ chỗ cậu”.

Nghe thấy thế, nét mặt Dương Thanh nghiêm nghị hản lên, đây chính là đạo lý mang theo bảo.

vật dễ chuốc họa vào người.

Dương Thanh nói với vẻ cay đẳng: “Ngay cả tôi cũng không biết mình đã tu luyện ra sức mạnh nguyên tố thế nào, trước đó, khi bị khí thế của thành chủ Hoài Thành ép cho chìm xuống sông, tôi cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa”.

“Đúng lúc đó, tôi bỗng cảm thấy cơ thể mình như đang hấp thu dưỡng khí trong nước, cảm giác ngạt thở cứ đỡ dần rồi mất hẳn”.

“Lúc này tôi mới nhận ra mình có thể thở dưới nước”.

Lão Cửu nói với vẻ hâm mộ: “Theo như cậu nói, cách tu luyện ra sức mạnh nguyên tố của cậu đúng là đơn giản, nếu những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong không tu luyện ra sức mạnh nguyên tố biết cậu dễ dàng nắm giữ nó như thế, có lẽ họ sẽ tức chết mất thôi”.

“Thế nên… tiền bối Giang cũng không cứu chúng ta, mà cậu đã đưa bọn tôi đi à?”

Dương Thanh gật đầu, nghiêm nghị nói: “Thành chủ Hoài Thành muốn giết tôi, kết quả lại bị tôi dùng sức mạnh nguyên tố thủy để thay đổi tính chất nước ở những nơi mà ông ta đặt chân xuống, khiến ông ta không thể đến gần tôi trên mặt nước, lúc này tôi mới đưa hai người đi”.

Lão Cửu nhìn về phía Hoài Thành bằng ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói: “Chúng †a nên đi thôi, chắc chắn thành chủ Hoài Thành sẽ không từ bỏ ý đồ”.

Đúng lúc này, Hoài Lam cũng tỉnh, khi thấy mình còn sống, cô ta kinh ngạc nói: “Mình chưa chết à?”

Lão Cửu nhìn về phía Hoài Lam: “Dương Thanh đã cứu cô, tình cảnh của chúng ta bây giờ vô cùng nguy hiểm, đừng nói nhảm nữa, cứ rời đi trước rồi tính sau”.

Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam: “Tuy nơi này không thuộc phạm vi Hoài Thành nữa, nhưng chỉ cách Hoài Thành một con sông, chắc cô quen thuộc với bên đây lắm nhỉ? Gô biết lối rời đi chứ?”

Lúc này, xung quanh họ toàn cỏ lau, trừ họ ra cũng không có ai khác, nếu muốn rời đi với tốc độ nhanh nhất thì chỉ có thể dựa vào Hoài Lam.

Hoài Lam lắc đầu, mở miệng nói: “Khi còn là người của Hoài Thành, từ khi tiến vào phủ Hoài Thành xong, tôi gần như không rời khỏi Hoài Thành nữa, nên cũng không rõ những chỗ ở bên ngoài Hoài Thành”.

Dương Thanh nói: “Nếu vậy thì chúng ta đành rời đồng cỏ lau này trước rồi tìm hướng rời đi”.

Ba người men theo một con đường nhỏ giữa các bụi lau, nhanh chóng tiến về phía trước.

Nếu lúc này thành chủ Hoài Thành đuổi theo, họ chỉ còn con đường chết mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.